Đích Nữ Tàn Phi

Chương 22 : Người đáng tin tưởng

Ngày đăng: 18:37 30/04/20


Đêm, tĩnh lặng, mọi người đều đang chìm vào giấc ngủ, ánh sáng mặt trăng chiếu thẳng vào song cửa, trong phòng tối đen như mực, nương nhờ ánh sáng yếu ớt thấy được tiểu nữ hài đang nằm trên giường, yên tĩnh khiến người khác nghĩ nàng đang ngủ nhưng đôi mắt lại một mảnh thanh minh.



Tiết Phong Lan trần trọc khó ngủ nhìn trần nhà, mặc dù trong lòng không muốn nghĩ đến nhưng những chuyện vừa xảy ra cứ liên tiếp xuất hiện trong đầu nàng, nàng trùng sinh chưa đến hai ngày thế mà sóng gió không ngừng ập đến, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Nàng tuy là người trùng sinh nhưng ngày ngày phải đối mặt với âm mưu của Tiết Phong Linh, đề phòng người trên kẻ dưới của Thượng thư phủ, một người đáng để tin tưởng cũng không có, lòng sớm đã chứa đầy thù hận, một cuộc sống như vậy thì có ý nghĩa gì?!



Thân thể mệt mỏi khiến ánh mắt nàng trở nên mơ hồ, bàn tay nhỏ bé đưa lên che lại đôi mắt, một dòng lệ vô thanh vô tức chảy ra, im lặng biến mất trong màn đêm.



Tiết Phong Lan nàng chỉ muốn có một cuộc sống bình thường như bao người khác, không làm tiểu thư danh môn, không cần giàu sang phú quý, tách biệt với chốn đô thị phồn hoa này, thế nhưng lão Thiên không cho nàng được như nguyện. Sống một đời nàng sớm đã không màng đến địa vị quyền thế, vàng bạc châu báu thì thế nào, mẫu nghi thiên hạ thì đã sao, bản thân nàng cũng đâu được hạnh phúc? Tuy nhiên nàng lại không thể buông bỏ hận thù của bản thân, bởi vì đã chịu tổn thương quá nặng nề, cho dù muốn trốn tránh cũng không thể, hận thù đã ăn mòn trái tim nàng, chỉ cần nhìn đến gương mặt của Tiết Phong Linh, những kí ức đau khổ mà nàng phải chịu liền hiện về, dù là kỳ trân dị thảo cũng khó có thể chữa trị.



Tuyết Mai, Hồng Hương, Ngọc Lâm... rốt cuộc Tiết Phong Linh có bao nhiêu con chó trung thành bên người?!



Đã trãi qua một kiếp nhưng nàng vẫn khó có thể tin được, cho dù nàng ta thông minh, cho dù nàng ta trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ dồng trang lứa khác nhưng sự thật không thể bác bỏ, Tiết Phong Linh chỉ là một nha đầu mười hai tuổi, làm sao có thể độc ác như thế, ngay cả muội muội thân sinh của bản thân cũng không buông tha.



Gia đình quyền quý, tranh giành đấu đá là chuyện thường tình, Tiết Thanh Liên tuy lợi dụng nàng nhưng chưa bao giờ dám giở trò xấu xa đối với nàng, còn Tiết Lan Hương, tuy rằng luôn bày mưu hãm hại nàng nhưng cũng có chừng mực, không dám đưa nàng vào chỗ chết, những chuyện đó nàng cũng lười phải tính toán với bọn họ, dù sao thì giữa các nàng cũng không có bất kì liên hệ mật thiết. Nhưng Tiết Phong Linh không giống vậy, nàng cùng nàng ta là tỷ muội đồng phụ đồng mẫu, cùng chảy chung một dòng máu, dù nàng ta có chán ghét nàng thế nào thì tình tỷ muội vẫn còn đó, sao nàng ta có thể nhẫn tâm hạ thủ?!



Nước mắt sớm đã được lau khô, Tiết Phong Lan ngồi dậy dựa lưng vào thành giường, ánh mắt dán vào chiếc giường tre mà Xuân Cầm đang nằm đó, nhẹ giọng gọi: “Xuân Cầm tỷ.”
“Tiểu thư...”



“...”



“Tiểu thư?”



“...”



Gọi một lúc lâu không nghe thấy Tiết Phong Lan lên tiếng, Xuân Cầm không khỏi nhìn xuống, phát hiện  tiểu nữ hài an tĩnh ngủ, hơi thở đều đều, gương mặt to tròn đáng yêu khiến người khác nhịn không được muốn nhéo, chắc hẳn tiểu thư đã mệt rồi nên mới ngủ gật như vậy. Đỡ Tiết Phong Lan nằm xuống giường, Xuân Cầm lấy chăn đắp cẩn thân cho nàng, nhìn nàng bị bọc như cái bánh bao thịt Xuân Cầm nhịn không được cười khẽ, đến bên bàn thổi tắt nến sau đó về lại chiếc giường tre tiếp tục yên giấc.



Tiết Phong Lan nắm chặt góc chăn, quay người vào bên trong, đôi mắt nhắm lại giờ đây đã mở to, sáng hơn bất cứ vì sao nào trên bầu trời. Kể từ khi trùng sinh nàng không dám đặt lòng tin quá nhiều vào bất kì người nào, bởi vì từng bị phản bội, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng thế nhưng lần này, Tiết Phong Lan nàng muốn tin tưởng một lần, nàng tin tưởng ánh mắt nhìn người của bản thân, chỉ mong Xuân Cầm không khiến nàng thất vọng.



Xuân Cầm, cảm ơn!