Đích Nữ Vô Song

Chương 115 : Tơ tình như lũ

Ngày đăng: 15:14 30/04/20


Ánh đao bóng kiếm lần lượt lóe ra, lưỡi đao sắc bén ý lành lạnh uy nghiêm đáng sợ, lại lần lượt được Vũ Hoằng Mặc đón đỡ, không thể đón đỡ thì dùng thân thay thế. Một nhóm bảy người, còn lại sáu người đều là vết thương đầy rẫy, nhưng nàng là cô gái yếu đuối tay trói gà không chặt lại không mất một sợi tóc, chỉ vì Vũ Hoằng Mặc thay nàng gánh chịu, thà rằng bản thân bị chém một đao một kiếm, cũng không để cho nàng có mảy may tổn thương...



Vừa cứu nàng sau đó hội họp với ám vệ, lời nói không đầu không đuôi kia, với trí tuệ của Bùi Nguyên Ca vẫn là nghe ra một chút.



Tuy rằng không biết vì sao Vũ Hoằng Mặc lại xuất hiện ở tòa nhà kia, nhưng hiển nhiên bọn họ vốn có kế hoạch chu toàn, sau khi gây ra hỗn loạn bèn thừa dịp rối loạn thoát thân, kết quả Vũ Hoằng Mặc vì cứu nàng mà đến trễ thời gian, thế cho nên trận thế đối phương hỗn loạn đã qua, có cách điều động, tăng mạnh cảnh giới, lúc này mới bị hộ vệ phát hiện, rơi vào khổ đấu (đấu tranh cực khổ). Nói cách khác, nếu không có nàng thì đám người Vũ Hoằng Mặc đã sớm thoát thân bình yên, cũng sẽ không gian nan như thế, cho tới hiện tại mọi người bị thương.



Nếu không biết tình ý của hắn thì cũng thôi, tuy rằng cảm kích rung động, cũng không bằng khắc sâu trước mắt như thế.



Rõ ràng có ý với nàng, rõ ràng năm lần bảy lượt giúp nàng cứu nàng, nhưng mà, hắn lại chưa bao giờ kiêu ngạo mang ơn với nàng, thậm chí ngay cả chứng tỏ tâm ý đều chưa từng có, chỉ yên lặng đối tốt với nàng, không cầu hồi báo gì... Bùi Nguyên Ca chỉ cảm thấy dường như một chỗ nào đó trong trái tim lạnh lẽo cứng rắn của mình bị nhẹ nhàng đụng vào một chút, trở nên mềm mại lại. Mà cùng lúc đang mềm mại, cũng thấy có chút đau nhói, đủ loại mùi vị cay đắng ngọt bùi, khó có thể nói hết.



Nàng thà rằng Vũ Hoằng Mặc thêm một ít lợi dụng đối với nàng, ít đi một chút thiệt tình, như vậy ít nhất nàng sẽ không luống cuống như vậy.



Cảm thấy ánh mắt Nguyên Ca chăm chú ở trên lưng, Vũ Hoằng Mặc chỉ cảm thấy chỗ làn da bị nàng xem nóng bỏng gần như muốn bốc hơi.



“Nguyên Ca?”



Bùi Nguyên Ca chợt phục hồi lại tinh thần, lấy lại bình tĩnh, trước lấy ra khăn mặt sạch sẽ, thấm ướt ở trong nước ấm, vắt khô, sau đó cẩn thận lau vết máu trên lưng hắn, trong lúc đó ngón tay vô ý chạm vào lưng hắn, khiến cho thân thể hắn run nhè nhẹ. Bùi Nguyên Ca hoảng sợ, vội hỏi nói: “Ta làm đau ngươi sao?”



Bên trong lời nói, không tự giác có ba phần dịu dàng.



“Không có!” Vũ Hoằng Mặc cúi đầu, cắn răng nói. Sao hắn có thể nói, bị ngón tay mềm mại hơi lạnh của Nguyên Ca chạm vào thì hắn lại có loại cảm giác run rẩy. Hắn chỉ cảm thấy ngón tay nàng hình như dẫn theo lửa, chạm vào chỗ nào trên thân thể hắn, chỗ đó liền bốc cháy lên, dường như có chút đau khổ, không hiểu sao lại có chờ mong và khát vọng, trong lòng ngọt ngào mềm mại. Dường như cả trái tim bị tay nàng nắm, thít chặt ròi thư giãn, sung sướng đau khổ, hình như tất cả đều nắm ở trong tay nàng, một chút cũng không do mình làm chủ.



Rõ ràng hắn ghét nhất bị người nắm trong tay, nhưng mà, hiện tại lại không chút nào ghét bỏ, chỉ hy vọng loại tra tấn ngọt ngào này có thể tiếp tục, vĩnh viễn đừng ngừng lại.



“Nguyên Ca, ngươi tiếp tục là tốt rồi!”



Bùi Nguyên Ca không rõ vì sao, nhưng miệng vết thương nhất định phải rửa sạch bó thuốc, vì thế tiếp tục lau máu đen, chỉ là động tác nhẹ nhàng cẩn thận gấp bội.



Nhận thấy được điểm ấy, trong lòng Vũ Hoằng Mặc càng cảm thấy vui sướng ngọt ngào.



Xem ra, Nguyên Ca cũng không vì chuyện trước đó có thành kiến với hắn, ngược lại giống như bởi vì chuyện đêm nay, nhiều hơn vài phần dịu dàng săn sóc với hắn, ách, sớm biết như thế, hắn thực sự nên làm sớm dù chịu vết thương nhiều hơn vài lần.... Ừ, có lẽ sau này có thể cân nhắc, thỉnh thoảng chịu vết thương lớn vết thương nhỏ để tranh thủ đồng tình, nhất là vào lúc giúp Nguyên Ca! Đúng, cứ quyết định như thế!




Nhưng, chính là theo như lời Bùi Nguyên Ca, trong chuyện này hình như có rất nhiều chỗ khó giải thích.



Đang nghĩ, Hàn Thiết bỗng nhiên đẩy cửa tiến vào, cung kính đưa lên một phong thư: “Điện hạ, là tin tức trong cung truyền đến.”



Vũ Hoằng Mặc nhận phong thư, mở thư ra, vừa nhìn xuống dưới thì sắc mặt khẽ thay đổi, trán hơi nhăn lại, chợt nói với Bùi Nguyên Ca: “Là ý chỉ của phụ hoàng, đại khái nói đến trong cung xuất hiện thích khách, ngươi bị thích khách bắt đi, muốn ta tăng thêm cứu viện, sau đó dẫn ngươi đi gặp hắn.” Trầm tư một lát, nói, “Phụ hoàng lại vì vậy mà truyền chỉ cho ta, có thể thấy được đúng như lời ngươi, chỉ sợ chuyện này không có đơn giản như vậy, chắc là có huyền cơ (đạo lý huyền diệu) khác, việc này không nên chậm trễ, ta dẫn ngươi đi gặp phụ hoàng ngay!”



Nói xong, bèn dặn dò Hàn Thiết Hàn Lân phái người cảnh giới, một mình hắn mang theo Bùi Nguyên Ca vào cung.



Lúc này đã là đêm khuya, lại mang theo Bùi Nguyên Ca, đương nhiên Vũ Hoằng Mặc không thể quang minh chính đại đi vào từ cửa cung. Cũng may hắn thường xuyên có nhiệm vụ đặc thù, thường thường bí ẩn tiến cung vào cung, biết rõ thủ vệ các nơi hoàng cung, rất rõ ràng phải làm sao mới có thể không bị người phát giác đi vào trong cung. Cho dù trước đó mới bị thương, lại dẫn theo Bùi Nguyên Ca, nhưng người vẫn nhẹ như yến qua lại ở trong đình viện hoàng cung.



Nhận ra hình như Bùi Nguyên Ca vẫn đang nhìn chăm chú vào hắn, Vũ Hoằng Mặc cúi đầu theo bản năng, hỏi: “Nguyên Ca, sao vậy?”



Dưới ánh trăng, đôi mắt trắng đen rõ ràng, trong suốt như nước của Bùi Nguyên Ca dường như lóe ra ánh sáng khác thường, dịu dàng hỏi: “Cửu điện hạ, vết thương của ngươi sao rồi?”



“À, chút vết thương nhỏ này không tính là cái gì! Đừng quên, ta lại đã trải qua chiến trường, dạng vết thương gì chưa từng chịu? Chút vết thương nhỏ hoàn toàn không đáng nói ——” Vũ Hoằng Mặc không hề để ý nói, nhưng mà chữ “Tới” còn chưa nói ra miệng thì nhận thấy không ổn, chợt mở to hai mắt, hơi thở bị kiềm nén, gần như rơi xuống từ giữa không trung, đột nhiên vội vàng đề khí, lặng yên không một tiếng động rơi trên mặt đất, thấy vẻ mặt Nguyên Ca không tốt, tiếng ho khan khe khẽ, “Ách, cái kia.... Vết thương của ta... Thật ra là rất đau, ách, hành động vẫn có vẻ khó khăn... Nhưng mà, Nguyên Ca ngươi cũng biết, phụ hoàng có lệnh...”



Đôi mắt Bùi Nguyên Ca híp lại, ý cười thản nhiên: “Hả?”



“Ôi.... Bả vai đau quá, không dùng được sức lực...” Vũ Hoằng Mặc chợt bắt đầu rên rỉ, len lén nhìn Bùi Nguyên Ca.



Bùi Nguyên Ca chỉ là mặt mày cong cong nhìn hắn, chính là không nói lời nào, ánh sáng trầm tĩnh trong đôi mắt.



Lộ ra rồi! Vũ Hoằng Mặc thở dài, biết che lấp không qua được, chỉ có thể xấu hổ cười: “Cái kia, Nguyên Ca, thật ra thì chuyện này....”



“Ta hiểu, chắc là kim sang dược của Cửu điện hạ đặc biệt tốt, thoa lên không cần chốc lát thì vết thương có thể phục hồi như cũ… như lúc ban đầu.” Bùi Nguyên Ca nói chậm rì rì, ý cười càng ngày càng ngọt ngào, dieenddafnleequysddoon “Nếu không chính là vết thương của cửu điện hạ rất đặc biệt, mặc quần áo ăn cơm đều có khó khăn, cần người ngoài hỗ trợ, lại có thể mang theo tiểu nữ ta vượt nóc băng tường, như giẫm trên đất bằng. Vết thương đặc thù như thế, thật sự là thế gian híêm có, tiểu nữ thật rất ngạc nhiên! Cửu điện hạ, cánh tay của ngài có lẽ đã không còn đau nữa thì phải? Lúc này có thể tự mình mặc quần áo uống thuốc không? Có cần tiểu nữ lại giúp đỡ hay không?”



Bùi Nguyên Ca tươi cười rất ngọt, giọng nói rất dịu dàng, giọng điệu rất thân thiết, giống như tình nhân nỉ non an ủi.



Nhưng lúc này Vũ Hoằng Mặc lại không cảm thấy kiều diễm triền miên chút nào, chỉ cảm thấy ý lạnh dày đặc đập vào mặt, sợ hãi mãnh mẽ sinh ra một tầng mồ hôi lạnh trên lưng.