Đích Nữ Vô Song

Chương 116 : Chân tướng, một mũi tên bốn con điêu (chim đại bàng)

Ngày đăng: 15:14 30/04/20


duyệt.”Nguyên... Nguyên Ca...”



Bùi Nguyên Ca cười tủm tỉm nhìn hắn, trong lòng lại âm thầm buồn bực, vết thương của Vũ Hoằng Mặc rõ ràng không có nặng như vậy, lại giả bộ hành động khó khăn, lừa nàng mặc quần áo đút thuốc cho hắn, đương nhiên là... Đương nhiên là... Nếu trước đó không biết tâm tư Vũ Hoằng Mặc, chỉ cho rằng Vũ Hoằng Mặc lại đang trêu cợt nàng, nhưng lúc này biết cảm tình của hắn đối của nàng, lại biết là hắn đang giở trò vặt, muốn gần gũi nàng. Bởi vậy, nói là tức giận, không bằng nói một nửa là ngượng ngùng, một nửa là khó chịu, hơn nữa nhớ lại tình hình trước đó bị hắn trêu cợt đủ kiểu, thù mới hận cũ, trong lòng cổ oán khí kia càng ngày càng nặng.



Nhìn bộ dáng Vũ Hoằng Mặc xấu hổ khẩn trương, hoảng hốt luống cuống, trong lòng Bùi Nguyên Ca rất là sảng khoái.



Trước đó ỷ vào là cửu điện hạ, bắt nạt nàng khắp nơi, hiện tại dù sao nàng cùng nên báo thù lại thù ấy!



“Nguyên Ca, kỳ thật...” Vũ Hoằng Mặc nói quanh co rất lâu, cũng chưa nói ra được nguyên do, dù sao cũng không thể nói mình thích nàng, muốn gần gũi với nàng, cho nên mới lừa nàng đấy? Nếu nói ra như thế, bị Nguyên Ca trả lời một câu “Đa tạ cửu điện hạ ưu ái, tiểu nữ dáng dấp bồ liễu, không thể xứng đôi nổi”, muốn ngày sau hắn đừng quấy nhiễu nàng nữa, vậy hắn nên làm thế nào cho phải? Trả lời, hay là không trả lời?



Bùi Nguyên Ca hừ lạnh một tiếng, quay đầu bước đi.



“Nguyên Ca!” Vũ Hoằng Mặc vội vàng đuổi theo, chột dạ hô.



Bùi Nguyên Ca không để ý tới hắn, đi thẳng về trước.



“Cái kia, Nguyên Ca, ngươi đi nhầm hướng rồi. Ở trong thư phụ hoàng nói, muốn gặp chúng ta ở Vật Đức cung, nên đi phía bên này....” Vũ Hoằng Mặc thật cẩn thận nói. Biết vào lúc này mình đã chọc giận Nguyên Ca, cần phải cẩn thận một chút, không dám lại giở tính trẻ con ra nữa, đàng hoàn thành thật dẫn đường ở phía trước, dọc theo đường đi vụng trộm nhìn vẻ mặt Nguyên Ca, thấy nàng có chút phụng phịu, trong lòng âm thầm kêu khổ.



Vật Đức cung là cung điện sớm đã hoang phế, hẻo lánh vắng vẻ, cho nên hoàng đế mới muốn gặp bọn họ ở chỗ này.



Khi Bùi Nguyên Ca và Vũ Hoằng Mặc đến Vật Đức cung, hoàng đế đã đến, đứng ở trước một bụi chuối tây, nhìn nụ hoa tách ra ráng (màu mây, màu lúc mặt trời mọc hay lặn), không biết suy nghĩ gì, trong vẻ mặt ủ dột chứa ba phần sầu não.



Ngoài ra hộ vệ tâm phúc sớm tốp năm tốp ba ẩn núp ở trong bóng tối, chỉ chừa lại Trương Đức Hải hầu hạ ở bên cạnh, nghe thấy hộ vệ thông bẩm, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, cửu điện hạ và Bùi tứ tiểu thư đến.”



Hoàng đế xoay người, thấy Bùi Nguyên Ca đi vào, trong lòng có chút chấn động.



Tuy mặt mày Bùi Nguyên Ca tương tự với A Nguyên, nhưng khi hắn và A Nguyên gặp nhau, A Nguyên đã qua cập kê, Phương Hoa mới nở, trầm ổn rộng lượng, giống như một đóa hoa tươi nở rộ; mà Bùi Nguyên Ca lại chỉ mười ba tuổi, trong dung mạo vẫn mang ba phần tính trẻ con, trên mặt mày còn chưa rõ ràng, đúng như nụ hoa chờ nở, vốn là rất khác nhau, không dễ lẫn lộn. Chính là, đứa nhỏ Bùi Nguyên Ca này có loại trầm tĩnh ổn trọng vượt qua tuổi nàng, hơn nữa đôi mắt tối đen sâu thẳm kia, tuy rằng trong suốt rõ ràng, cũng không mang chút ngây thơ non nớt của trẻ con, dù cho ai nhìn đôi mắt kia, cũng sẽ không cho rằng đó là một đứa nhỏ mười ba tuổi.



Khi ở Bùi phủ thấy nàng, nàng còn có ba phần ngây thơ, mặt mày vẻ say mê hấp dẫn rất khác biệt với A Nguyên.



Nhưng ở trong hoàng cung, Bùi Nguyên Ca lại là một vẻ hoàn toàn trầm tĩnh nhạy bén, thế cho nên mỗi lần hoàng đế thấy nàng đều có chút vẻ bừng tỉnh.



Nhất là đêm nay, tại chỗ Vật Đức cung cũ này, liếc thấy Bùi Nguyên Ca yểu điệu thướt tha đi đến, vẻ mặt trầm tĩnh hào phóng, hắn suýt cho rằng thời gian đảo ngược, trong hoảng hốt dường như lại nhớ tới năm ấy phồn hoa như gấm, ở trong cảnh xuân tươi đẹp, bộ dáng A Nguyên bước vào Vật Đức cung nói cười thản nhiên, trong lòng trở nên hoảng hốt. Nhưng rất nhanh, hoàng đế lại ổn định tinh thần, nhìn kỹ Vũ Hoằng Mặc và Bùi Nguyên Ca, lạnh nhạt nói: “Hoằng Mặc, động tác của ngươi rất nhanh đấy!”



Thư của hắn mới đưa đi ra không bao lâu, Vũ Hoằng Mặc đã cứu Bùi Nguyên Ca đi ra?



Vũ Hoằng Mặc biết rõ vị phụ hoàng của mình đa nghi cẩn thận, không dám chậm trễ, kính cẩn đáp: “Hồi bẩm phụ hoàng, sau khi nhi thần vừa mới ám sát tam hoàng tử Kinh quốc, vừa vặn gặp Bùi tứ tiểu thư bị tử sĩ Kinh quốc bắt cóc, giam giữ ở trong Ngô Đồng uyển, bèn xem xét cơ hội cứu nàng đi ra. Trở lại tư trạch ngoại thành của nhi thần, nhận được thư của phụ hoàng, biết phụ hoàng muốn gặp Bùi tứ tiểu thư, bèn hộ tống Bùi tiểu thư vào cung.”



Đang giải thích cùng lúc, thuận tiện bàn giao kết quả chuyện này.
Vũ Hoằng Mặc làm chuyện này cũng không phải là vì lật đổ Vũ Hoằng Triết, mà là vì nàng?



“Hoàng thượng trách cứ ngươi làm việc lỗ mãng cấp tiến, có phải chính là vì chuyện Lâm Giang Tiên hay không?” Bùi Nguyên Ca suy nghĩ cẩn thận, kiếp trước Vũ Hoằng Mặc và Vũ Hoằng Triết vẫn giằng co đến khi nàng mất, cũng chưa từng chân chính trở mặt, lúc này thế gian không có đạo lý đột nhiên trở nên gay gắt, giải thích duy nhất chính là chuyện Lâm Giang Tiên khiến cho mâu thuẫn kịch liệt giữa hai người trở nên gay gắt, đến mức độ ngươi chết ta sống, cho nên mới sẽ như thế.



Cũng bởi vậy, hoàng đế mới có thể trách cứ Vũ Hoằng Triết làm việc lỗ mãng cấp tiến, chỉ là, hắn không nên làm sự tình ầm ĩ lớn như thế.



Nghĩ, trong lòng nhất thời ngổn ngang trăm mối cảm xúc...



“Ta và ngũ hoàng huynh vốn chính là cục diện không chết không ngừng, khó khăn lắm ta bắt được nhược điểm của hắn, vì sao không làm lớn?” Vũ Hoằng Mặc nhìn ra tâm tư Bùi Nguyên Ca, nhất thời cảm thấy rất không được tự nhiên, thật sự giống như bí mật vốn giấu ở đáy lòng, đột nhiên bị người đào ra, theo bản năng phản bác nói, “Phụ hoàng nói ta làm việc lỗ mãng cấp tiến, chỉ là việc khác chứ không phải là chuyện Lâm Giang Tiên. Cho dù là vì chuyện Lâm Giang Tiên, vậy cũng là chuyện giữa ta và ngũ hoàng huynh, ngươi đừng suy nghĩ nhiều quá!”



Ý này chính là nói, chuyện Lâm Giang Tiên, chính là tranh đấu hoàng thất, không liên quan tới Bùi Nguyên Ca.



Bùi Nguyên Ca nghiêng đầu, nhíu mày hỏi: “Thật là ta suy nghĩ nhiều quá ư?”



“Đương nhiên!” Vũ Hoằng Mặc không chút nghĩ ngợi lên đường.



Bùi Nguyên Ca suy tư một lát, gật đầu nói: “Ừ, ta cũng nghĩ vậy, chắc là ta suy nghĩ nhiều quá, mọi người đều biết tranh đấu giữa ngươi và ngũ điện hạ, bắt được nhược điểm của ngũ điện hạ, truyền tin đả kích hắn, thuận lý thành chương, đáng ra không liên quan tới ta mới đúng, ta đây an tâm!” Nói xong, như trút được gánh nặng cười nhàn nhạt, dịu dàng đi lên.



Lúc này Vũ Hoằng Mặc mới phản ứng lại được mình nói gì đó, buồn bực xoay người đâm đầu vào trở ngại.



Hắn ngu ngốc mà! Cơ hội thật tốt, cơ hội tốt bày tỏ với Nguyên Ca đã trơ mắt trựơt đi như vậy... Hắn thật sự là ngu ngốc! Phản bác cái gì chứ? Để Nguyên Ca nhớ hắn tốt, biết hắn làm ra bao nhiêu hy sinh cho nàng, không tốt sao? Nói không chừng có thể nhân cơ hội làm Nguyên Ca cảm động, nói không chừng có thể có cơ hội âu yếm.... A a a a a a, hắn thật sự ngu ngốc không cứu được mà!



Suy nghĩ, Vũ Hoằng Mặc cũng có lòng đâm chết ở trên tường.



Nghe phía sau truyền đến trầm đục, khóe miệng Bùi Nguyên Ca lộ ra một chút mỉm cười, không nhịn được nhỏ giọng trách mắng: “Ngu ngốc!” Lòng lại không hiểu sao bắt đầu phấn khởi lên.



Đúng lúc này, phía trước bỗng nhiên truyền đến một đợt tiếng tranh cãi ầm ĩ lớn xôn xao, hình như trong cung điện nào đó xảy ra chuyện gì, tiếng kêu gào lớn không ngớt.



Vũ Hoằng Mặc đột nhiên bừng tỉnh, tiến lên giữ chặt Bùi Nguyên Ca, phóng người nhảy, nhảy lên một gốc cây đại thụ bên cạnh, núp ở trong lá cây và bóng râm dày đặc. Lần này là bọn họ bí mật vào cung, cho dù là hắn hay là Bùi Nguyên Ca, cũng không thích hợp bị người phát hiện đêm khuya xuất hiện ở trong này, bởi vậy theo bản năng bèn ẩn thân lại. Nhưng rất nhanh, hắn đã nhận ra nơi này là chỗ nào, lập tức biết phía trước là xảy ra chuyện gì, hơi cắn môi, vẻ mặt áp lực.



Bùi Nguyên Ca cách hắn quá gần, nhận ra hắn khác thường, hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”



“Sau này lại nói cho ngươi.” Vũ Hoằng Mặc nhỏ giọng nói.



Lúc này, đón lấy ánh trăng, Bùi Nguyên Ca cũng mơ hồ nhận ra chỗ này nhìn hơi quen mắt, suy nghĩ một lát, bỗng nhiên nhớ tới, chỗ này chính là ngày đầu tiên nàng bị thái hậu tuyên triệu vào cung, sau khi lạc đường bất tri bất giác đi đến đình viện hoang vu này. Nhìn lại phương hướng tiếng động lớn xôn xao phía trước truyền đến, hình như đúng là chỗ cung tần thần trí thất thường kia ở trước đây, nhất thời có chỗ hiểu với tiếng động lớn xôn xao phía trước, gật đầu nói: “Thì ra là nàng ta!”



Vẻ mặt Vũ Hoằng Mặc thay đổi nhanh: “Ngươi biết người ở trong tòa cung điện kia?”