Đích Nữ Vô Song

Chương 123 : Hoàng hậu phát điên (3)

Ngày đăng: 15:14 30/04/20


Còn chưa chờ hộ vệ khác có động tĩnh, chợt nghe thấy một giọng nói lười biếng thanh thản truyền đến từ sau bụi hoa: “Tôn Dược Thanh ngươi căng thẳng cái gì? Chẳng lẽ bản điện hạ còn có thể ám sát phụ hoàng hay sao?” Nói xong, sau bụi hoa lộ ra gương mặt điên đảo mọi người, mắt đẹp lười biếng như thế chăm chú nhìn mọi người, bỗng nhiên tung người nhảy ra, vỗ vỗ vụn cỏ đất trên người, hành lễ về phía hoàng đế hoàng hậu, lúc này mới cười tủm tỉm nói, “Sao phụ hoàng mẫu hậu đều ở trong này? Chẳng qua nhi thần lười biếng chợp mắt một lát ở bên này, đã bị phụ hoàng và mẫu hậu bắt được, không biết có thể bỏ qua cho nhi thần lần này hay không?”



Hoàng hậu mừng rỡ như điên, hỏi: “Ngươi vẫn luôn ở sau bụi hoa?”



“Đúng vậy, nhi thần thấy nơi này ánh nắng tươi sáng, mùi hoa mê người, vô cùng thích hợp ngủ bèn chợp mắt một lát, không ngờ mới buồn ngủ, lại là một trận tiếng người càng ngày càng ồn ào, thật sự ngủ không được. Ai biết mới vừa chuyển động, đã bị hộ vệ bên cạnh phụ hoàng nhận ra.” Vũ Hoằng Mặc cười dài nói.



“Ngươi vẫn luôn ở sau bụi hoa, vậy chắc là nghe được cả câu chuyện đã xảy ra.” Hoàng đế khẽ nói, “Rốt cuộc là ngươi có biết xảy ra chuyện gì?”



“Vũ Hoằng Mặc giật mình, nhìn mắt hoàng hậu, khẽ nhíu mày, sóng mắt lúng liếng, vừa cười tủm tỉm nói, “Thật ra thì cũng không có gì, mẫu hậu thân là quốc mẫu, dạy bảo Bùi tứ tiểu thư cũng không tính là quá đáng, theo ý kiến nhi thần, phụ hoàng vẫn là đừng truy cứu thôi? Nhi thần cũng không muốn vì một Bùi Nguyên Ca đắc tội mẫu hậu, nếu ngài muốn hỏi, nhi thần cũng chỉ có thể chiếu theo lời mẫu hậu nói mà trả lời, bằng không chờ một lúc mẫu hậu sẽ phạt nhi thần quỳ bát sứ, nhi thần thật là chịu không nổi!”



Lần này chuyện cười diễn ngược, có vẻ vô cùng không kính cẩn, nhưng mọi người đều biết tính nết của vị Cửu điện hạ này, cũng không có để ý.



Có điều, trong lời hắn nói để lộ ra ý, hiển nhiên là nói lời của Bùi Nguyên Ca là thật.



Hoàng đế hơi nhíu mày, đôi mắt nhìn về phía hoàng hậu có chút không tốt. Hoàng hậu trợn mắt há hốc mồm, phản ứng lại ngay, nói: “Hoàng thượng, cửu điện hạ đây là nói xấu thần thiếp, mới vừa rồi rõ ràng là Bùi Nguyên Ca ăn nói ngông cuồng, thần thiếp không thể nhịn được nữa, thế này mới ra tay dạy bảo nàng!”



Vũ Hoằng Mặc không sao cả nói: “Nếu mẫu hậu nói như vậy, vậy thì nhi thần ăn nói ngông cuồng là được. Tốt rồi, phụ hoàng, nhi thần lại bẩm tấu lần nữa, nhi thần ở phía sau nghe thấy Bùi tứ tiểu thư rất là không cung kính với mẫu hậu, ăn nói ngông cuồng, nói....” Dừng một chút, quay đầu về phía hoàng hậu và cung nữ ma ma bên cạnh nàng ta hỏi, “Nói cái gì?” Lập tức lại nói, “Quên đi, nói cái gì không quan trọng, quan trọng là, nàng ăn nói ngông cuồng, mạo phạm mẫu hậu, mẫu hậu nhẫn nại nhiều lần, lời hay khuyên bảo, Bùi tứ tiểu thư lại u mê không tỉnh, mẫu hậu bị buộc không có cách nào, lúc này mới sai người dạy bảo Bùi tứ tiểu thư!”



Nói xong, lại quay đầu nhìn hoàng hậu, cười khanh khách nói: “Mẫu hậu, nhi thần nói như vậy, ngài rất vừa lòng?”



Trong ý cười đầy mặt thậm chí hắn còn nháy mắt về phía hoàng hậu, tràn đầy ý trêu tức.



Hoàng hậu bị ngôn hành cử chỉ lần này của hắn chọc tức đến suýt hộc máu, muốn cãi lại, nhưng không thể nào nói lên, vừa tức vừa vội lại không thể làm gì, ngón tay chỉ vào Vũ Hoằng Mặc, run rẩy nói không ra lời.
Cũng đúng, lúc trước hình như ý Bùi Nguyên Ca cũng không muốn vào cung, vì thế còn “Bệnh” hơn mười ngày ở Huyên Huy cung, đột nhiên đã nghĩ thông, đột nhiên lại nghe theo thái hậu sắp xếp khắp nơi, hiền dịu ngoan ngoãn. Nếu không phải là thái hậu hứa chấp thuận cho nàng ta làm hoàng hậu, mới sẽ như thế?



Chương Văn Uyển nói một chút cũng không sai!



Lão yêu bà này! Nàng làm hoàng hậu đã làm gần ba mươi năm, chỉ có danh thống lĩnh quản lý lục cung, lại không có thật sự thống lĩnh lục cung, khắp nơi đều bị thái hậu cản tay, mọi chuyện đều phải nghe theo thái hậu dặn dò đã rất uất ức. Lão yêu bà này lại còn không biết thế nào là đủ, ngang không phải mũi thẳng không phải mắt với nàng, tìm cớ soi mói khắp nơi, lúc này lại muốn tìm Bùi Nguyên Ca thay thế vị trí hoàng hậu của nàng, sự ấy nhẫn được thì gì chả nhẫn được?



Cũng không ngẫm lại tuổi mình đã bao nhiêu lớn, còn không bảo dưỡng tuổi thọ, còn muốn chỉ trỏ với hậu cung!



Tuy rằng hoàng hậu tức giận, nhưng cũng biết nói theo mưu kế, nàng thật sự không phải đối thủ của thái hậu, hơn nữa thái hậu còn có chữ hiếu đặt ở trên đầu nàng. Hiện tại quan trọng hơn là tiểu tiện nhân Bùi Nguyên Ca kia, chỉ cần loại trừ nàng, chặt đứt đường lui của thái hậu. Trong thời gian ngắn, thái hậu cũng không thể bắt bí hoàng hậu nàng thế nào. Nghĩ đến đây, hoàng hậu đưa mắt tìm về phía Chương Văn Uyển bên cạnh nơm nớp lo sợ không nói gì, cắn răng âm u lạnh lẽo nói: “Nghĩ biện pháp giết chết Bùi Nguyên Ca này cho bản cung! Bản cung quyết không cho phép tai họa này còn sống!”



Chương Văn Uyển ở bên cạnh cũng nghe không ít, khá là xem thường hoàng hậu. Tuy rằng nàng chưa từng qua lại với Bùi Nguyên Ca, nhưng có thể lật đổ bác Chương Vân của nàng lại không lộ ra chút dấu vết nào, Bùi Nguyên Ca này nhất định là người thông minh cẩn thận. Người thông minh như vậy, làm sao lại có thể nói ra lời nói kiêu ngạo này? Tám phần là vị hoàng hậu bao cỏ này có khúc mắc, lòng nghi ngờ sinh ra quỷ ám! Có điều, hoàng hậu có tâm tư như vậy, hiển nhiên là có chút có lợi với nàng, dù sao, Bùi Nguyên Ca kia bàn về mỹ mạo bàn về mưu trí bàn về hoàng thượng nhìn bằng con mắt khác bàn về nể trọng và tâm tư của thái hậu, đều là mối họa, tốt nhất là có thể sớm loại trừ nàng, hơn nữa có thể lấy lòng hoàng hậu, một công đôi việc.



Phụ thân đã sớm nói, tuy rằng nay thái hậu quyền nặng, nhưng hoàng hậu có Ngũ điện hạ bên người, tương lai mới sẽ là chủ thật sự của hậu cung, cố gắng giúp đỡ nàng ta, đạt được tin tưởng của nàng ta, với nàng, với Chương phủ đều có vô số chỗ tốt!



Suy nghĩ, Chương Văn Uyển thấp giọng nói: “Hoàng hậu nương nương tạm bớt giận, chỗ thiếp thân có diệu kế, có thể giúp ngài loại trừ Triệu Tiệp Dư, giá họa cho Bùi Nguyên Ca! Quan trọng nhất là thiên y vô phùng (không chê vào đâu được)!” Nói xong, ghé tai thấp giọng nói mấy câu.



Ánh mắt Hoàng hậu sáng lên ngay, bỗng nhiên cười nói: “Quả nhiên là diệu kế thiên y vô phùng! Đã có diệu kế như vậy, bản cung sẽ đợi một chút, đến lúc đó ngược lại muốn nhìn một chút, lần này Bùi Nguyên Ca còn chạy thoát như thế nào? Chỉ cần loại trừ mối họa này, thái hậu cũng chỉ là con hổ không răng, nhảy lật không ra đợt sóng gì được!”



Trải qua trận rắc rối này, Bùi Nguyên Ca biết, hiện tại hoàng hậu nhất định hận nàng tận xương, chỉ sợ đã sắp đến đỉnh điểm, gây rối loạn lửa sém lông mày đối với nàng, bởi vậy tâm tư càng rất là cẩn thận nhiều hơn, cẩn thận khắp nơi. Ngày hôm đó nàng đang nói chuyện phiếm với thái hậu ở trong cung, bỗng nhiên Lâm công công bên cạnh hoàng đế thở hồng hộc chạy tới, vẻ mặt lo âu nói: “Bùi tứ tiểu thư, Bùi thượng thư té xỉu ở trên lâm triều, trong hôn mê vẫn đang nhớ Bùi tứ tiểu thư. Hoàng thượng lệnh nô tài đến mời Bùi tứ tiểu thư mau nhanh đi qua thăm!”



Bùi Nguyên Ca nghe vậy, trong đầu nhất thời trống rỗng...