Đích Nữ Vô Song

Chương 124 : Di nương tra nam cấu kết (1)

Ngày đăng: 15:14 30/04/20


“Cha ta... té xỉu ư?” Bùi Nguyên Ca hốt hoảng đứng lên, ánh mắt mờ mịt, “Cha ta làm sao có thể té xỉu?” Tựa như đang hỏi Lâm công công, lại tựa như đang hỏi chính nàng.



Thái hậu thấy sắc mặt nàng không tốt, vội vàng ra lệnh Lâm công công kể rõ tình hình.



“Nô tài cũng không biết sao lại thế này, chỉ biết là lúc lâm triều hôm nay, Bùi Thượng Thư mới vừa đứng ra trình bày, đột nhiên hôn mê ngã xuống đất. Nhóm triều thần giật nảy mình, Hoàng thượng vội vàng sai người chuyển Bùi Thượng Thư chuyển qua đông noãn các, lại khiến người đi thỉnh thái y tới. Chỉ là Bùi Thượng Thư ở trong hôn mê vẫn thì thào kêu tên Bùi tứ tiểu thư, cho nên Hoàng thượng mệnh nô tài thỉnh Bùi tứ tiểu thư đến đông noãn các thăm Bùi Thượng Thư. Khi nô tài tới đó, thái y đang chẩn đoán bệnh cho Bùi Thượng thư ạ!” Lâm công công cũng không rõ nguyên do vì sao, chỉ có thể nói những điều mình biết.



Vô duyên vô cớ, đột nhiên hôn mê té xỉu?



Phụ thân là võ tướng, chinh chiến nhiều năm, thân thể xưa nay khoẻ mạnh, đừng nói té xỉu, ngay cả phong hàn hay sốt cao đều không có, làm sao có thể đột nhiên té xỉu? Bùi Nguyên Ca mê mang nhớ lại, bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước đã từng thấy qua cảnh này, trong lòng một mảnh rét lạnh sợ hãi. Nàng nhớ rõ, thương nhân kia cũng là người thân thể khoẻ mạnh, ngày thường không tai không bệnh, lần đó trên yến hội đột nhiên ngã xuống, cũng không tỉnh lại nữa. Đại phu nói, tinh thần hắn hao tổn quá độ, mặt ngoài nhìn như không có gì, thực chất là dầu khô đèn tận. Chẳng lẽ phụ thân cũng...



Không! Nhất định sẽ không!



Bùi Nguyên Ca điên cuồng gào thét trong lòng, cố gắng để bản thân trấn tĩnh lại, chưa thấy rõ tình hình phụ thân không nên suy nghĩ bậy bạ, tự mình dọa mình! Phụ thân không có việc gì! Nghĩ vậy, nàng run run hỏi: “Phụ thân ở đâu? Mau dẫn ta qua đi!” Nói xong, đã vượt ra ngoài trước.



Lâm công công vội vàng hành lễ với Thái hậu, vội vàng đi theo.



Bởi vì có Hoàng đế ở đây, đông noãn các tụ tập không ít người. Thấy Hoàng đế coi trọng bệnh tình Bùi Chư Thành như vậy, vậy mà đưa hắn chuyển qua đông noãn các sinh hoạt thường ngày tĩnh dưỡng, lại tuyên triệu thái y đến khám và chữa bệnh, vốn cho là Bùi Chư Thành đã thất sủng, đám chư thần nhất thời nghị luận nhao nhao trong lòng ngầm phỏng đoán, chẳng lẽ Hoàng thượng vẫn coi trọng Bùi Chư Thành? Hay là, những tin đồn kia là thật, hai vị tiểu thư Bùi phủ thật sự sẽ vào cung, Hoàng thượng yêu ai yêu cả đường đi, nên coi trọng Bùi Chư Thành trở lại?



Nếu như vậy, có phải Bùi phủ sẽ lên cao hay không?



Bởi vậy, khi Bùi Nguyên Ca đuổi tới, mọi người vô thức nhường đường cho nàng, cúi đầu không dám nhìn nhiều vị Bùi tứ tiểu thư cực kỳ có khả năng vào cung làm quý nhân này, sợ khiến Hoàng đế không vui.



Bùi Nguyên Ca vội vàng vọt vào, liếc thấy gương mặt quen thuộc sau màn che xanh.



Chỉ thấy Bùi Chư Thành lẳng lặng nằm trên cẩm sàng, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt trắng nhợt không nhúc nhích, giống như lá cây héo rũ không có sức sống. Nhìn quen phụ thân hào sảng từ ái, bộ dáng hăng hái, Bùi Nguyên Ca dường như không thể tin vào hai mắt của mình, những suy đoán đáng sợ ban đầu giống như bỗng chốc hóa thành hiện thực, gộp lại Bùi Chư Thành dáng vẻ có bệnh, như đánh mạnh vào trong lòng nàng.



Phụ thân của nàng, làm sao có thể biến thành như vậy?



Trong lòng Bùi Nguyên Ca đau xót, ngay Hoàng đế bên cạnh cũng không để ý, kêu một tiếng “phụ thân” bi thương, lập tức xông đến nắm chặt tay Bùi Chư Thành, không ngừng gọi: “Phụ thân! Phụ thân, người tỉnh tỉnh, con là Ca nhi, phụ thân, người mở mắt ra nhìn Ca nhi đi!”



Giống như nghe được tiếng gọi của nàng, thân thể Bùi Chư Thành hơi hơi chấn động, chậm rãi mở mắt.



Ánh mắt có chút rời rạc rơi vào trên người Bùi Nguyên Ca, từ từ rõ nét hơn, Bùi Chư Thành hơi dùng lực cầm trở lại tay nàng, khàn khàn nói: “Ca nhi...” Cố gắng vươn tay ra như muốn sờ sờ mặt nàng, lại từ ái thương tiếc chậm rãi nói, “Gầy nhiều!”




Bởi vì thái y là người biết chuyện, Bùi Chư Thành cũng không ngụy trang nữa, tùy tiện ngồi lên. Một người sắc mặt trắng xanh, vẻ mặt như có bệnh cứ nhanh nhẹn ngồi dậy như vậy, tỉnh cảnh này thực sự cực kỳ quỷ dị. Nhưng thái y coi như không có, chỉ cầm chén thuốc đặt trên bàn nhỏ bên giường, nói: “Bùi Thượng thư, thuốc thang đã nấu xong, mời ngài nhân lúc còn nóng uống vào, lại chờ một chút có thể rời cung rồi.”



Bùi Chư Thành biết thái y kê chỉ là phương thuốc dưỡng thân kiện thể, lúc này cầm lấy chén thuốc liền uống một hớp lớn.



Ai biết vừa đưa thuốc vào miệng Bùi Chư Thành lập tức phun ra, không ngừng ho khan, hỏi: “Chu thái y, thuốc này sao lại đắng như vậy?”



“Ty chức vâng theo Hoàng thượng phân phó, tăng thêm một vị hoàng liên trong thuốc, mặt khác còn có một bộ thủ pháp xoa bóp cường thân kiện thể, chỉ là quá trình có chút đau đớn. Hoàng thượng dặn dò, thuốc thang mỗi ngày ba lần, xoa bóp mỗi ngày một lần, ty chức phải đi theo Bùi Thượng thư hồi phủ, giám sát Bùi Thượng thư uống thuốc, biết Bùi Thượng thư hoàn toàn lành bệnh mới thôi.” Chu thái y vẻ mặt đau khổ nói, “Bùi Thượng thư, xin ngài thương xót! Hoàng thượng nói, nếu ty chức dám có chút lười biếng, liền lập tức ngắt óc ty chức!”



Kỳ thật, trong lòng Chu thái y vẫn thấy may mắn, tính ra thì, hắn thế này có thể xem như trọng tội khi quân, Hoàng thượng không có truy cứu, chỉ là để hắn giám sát Bùi Thượng thư uống thuốc, xem như kỳ nhẹ nhàng rồi. Bởi vậy, trong lòng đã sớm quyết định chủ ý, vô luận như thế nào đều phải làm tốt việc giám quân vô tích sự này, không sợ gian khổ, công kiên khắc khó, nhất định phải để Bùi Thượng thư dùng thuốc đúng hạn, mỗi ngày đều đã thi triển thủ đoạn xoa bóp cho hắn!”



Bùi Chư Thành cùng Bùi Nguyên Ca Bùi Nguyên Vũ nghe được đều trợn mắt há hốc mồm.



Hiển nhiên, Hoàng đế đã nhận ra cặn bệnh của Bùi Chư Thành kỳ quặc, chỉ là không có vạch trần, mà là phân phó Chu thái y làm chuyện này, xem như cảnh cáo nho nhỏ! Trách không được trước khi đi Hoàng đế luôn cường điệu muốn Bùi Chư Thành uống thuốc, dưỡng bệnh cho tốt, thì ra trong thang thuốc này có huyền cơ khác!



Vốn nhìn hành động của Hoàng đế, nghe những câu ẩn chứa ý khác của hắn, trong lòng Bùi Chư Thành đã phỏng đoán, có phải Hoàng thượng đã biết chân tướng hay không, lúc này nghe Chu thái y nói như vậy, ngược lại yên tâm, lúc này cầm chén thuốc lên uống một hơi cạn sạch, nói: “Chu thái y yên tâm đi, ta nhất định phối hợp toàn lực, sẽ không để ngươi khó xử!”



Một phần phương thuốc đắng, một bộ thủ pháp xoa bóp đau, đổi lấy Ca nhi và Hoa nhi được xuất cung, thật sự có lời!



Quan trọng hơn là, Hoàng thượng biết rõ hắn làm như vậy, là vì để cho Ca nhi với Hoa nhi xuất cung, nên cũng hiểu rõ hắn không muốn Ca nhi và Hoa nhi vào cung làm phi. Nhưng Hoàng thượng cũng không vạch trần, vẫn lại để Ca nhi và Hoa nhi theo hắn xuất cung, tức là không có ý chặt đứt tâm tư? Bùi Chư Thành ngầm phỏng, nếu thật sự là như thế, vậy thì càng tốt rồi!



Dựa theo Hoàng đế phân phó, có cấm vệ quân hộ tống, Bùi Chư Thành mang theo hai con gái cưỡi xe ngựa trở lại Bùi phủ.



Thư Tuyết Ngọc cũng biết việc này, nhưng vì không để người khác nhận ra mưu kế của Bùi Chư Thành, chỉ có thể làm bộ như không biết chuyện, chiếu theo chuyện đã từng xử lí trong phủ, nhưng thủy chung vẫn thấp thỏm, bất ổn không có tin tức. Khó khăn nhìn thấy Bùi Chư Thành mang theo Bùi Nguyên Ca trở về, trước thầm hô trong lòng a di đà Phật, lập tức lôi kéo Bùi Nguyên Ca đánh giá, cũng nói gầy đi, trong lòng vô cùng thương tiếc.



Bùi Chư Thành suy đoán Bùi Nguyên Ca và Bùi Nguyên Vũ ở trong cung hẳn không quá thoải mái, bởi vậy trước để cho hai người về sân rửa mặt chải đầu, nghỉ tạm, đợi buổi nhiều lại gặp nhau.



Bùi Nguyên Ca mang theo Tử Uyển Sở Quỳ trở lại Tĩnh Xu trai, Mộc Tê Thanh Đại cùng những người khác sớm vây quanh, vừa khóc vừa cười. Đoàn tụ sau ly biệt, tự nhiên có một phen hỏi han ân cần, hỏi các loại, líu ríu không ngừng. Tử Uyển với Sở Quỳ bị hỏi mồ đầy đầu, nhất là Sở Quỳ, vốn không giỏi nói chuyện lại bị nhiều người truy vấn như vậy, lúc này choáng váng cả đầu, chỉ muốn ôm nhau khóc ròng.



Nhìn những dung nhan quen thuộc này, nghe thanh âm quen thuộc, khóe miệng Bùi Nguyên Ca lộ ra tia mỉm cười.



Rốt cục lại trở về rồi!