Đích Nữ Vô Song

Chương 127 : Cưỡng hôn (2)

Ngày đăng: 15:14 30/04/20


Bùi Nguyên Ca cũng bị hắn làm nghẹn không nói ra lời, một hồi lâu mới gật đầu nói: “Phải, là ta sai rồi, ta không nên kéo Cửu điện hạ tôn quý vào trong thị phi của ta, để Cửu điện hạ nhiều lần đặt mình trong hiểm cảnh, tiểu nữ thực sự hổ thẹn, về sau ta sẽ không phiền toái Cửu điện hạ nữa! Đêm khuya yên tĩnh, cô nam quả nữ chung một phòng, nếu bị người nhìn thấy sẽ liên lụy thanh danh Cửu điện hạ, tiểu nữ cáo từ, tốt nhất đời này không bao giờ gặp lại!”



Hỗn đản, có thể giống nhau sao?



Thực sự, nàng nhờ hắn giúp là muốn đưa hắn vào nguy hiểm sao? Thỉnh cầu hắn giúp nàng truyền tin cho Hoàng đế, là vì để Hoàng đế biết, dù sao Vũ Hoằng Mặc đã từng cứu nàng, hai người từng có tiếp xúc, nàng biết Hoàng đế có tín nhiệm hắn; về phần nhờ hắn hỗ trợ thiết kế Hoàng Hậu, trước đó đều đã nói cho Hoàng đế tất cả sắp xếp, được Hoàng đế tán thành mới hành sự theo kế hoạch. Cùng việc hắn khuyến khích phụ thân giả bộ bệnh lừa dối Hoàng đế, có thể giống nhau sao?



Nghe Nguyên Ca nói như vậy, Vũ Hoằng Mặc nhất thời cảm thấy hoảng hốt, vội vã bước lên phía trước ngăn đường đi của nàng: “Nguyên Ca, ta không có ý đó!”



“Không cần giải thích, ta cảm thấy Cửu điện hạ nói rất đúng, ta và ngươi vốn không quen biết, mặc cho quan hệ như thế nào, ta quả thực không nên nhiều lần phiền toái Cửu điện hạ, liên lụy Cửu điện hạ vào chuyện của ta. Xin Cửu điện hạ ra cho ta đi!” Bùi Nguyên Ca lạnh lùng thốt, là nàng nghĩ sai rồi, bởi vì Vũ Hoằng Mặc rõ ràng thích nàng, nhưng vẫn giấu diếm mà chỉ yên lặng giúp nàng, điều này khiến nàng cho rằng Vũ Hoằng Mặc không giống những người khác trong hoàng thất, hắn hiểu được tôn trọng người khác, suy nghĩ vì người khác. Hiện tại xem ra, nàng sai lầm rồi, nếu hắn thật sự hiểu được suy nghĩ vì người khác, thì sẽ không làm ra chuyện như vậy.



Tức nhất chính là, hắn lại vẫn cảm thấy bản thân không sai Vậy có phải, về sau hắn còn có thể tiếp tục làm chuyện tương tự, vẫn có khả năng tiếp tục đặt phụ thân vào hiểm cảnh sao? (BY: chỗ này ta thấy Nguyên Ca tỷ hơi áp đặt, cũng có phần tự cho mình là đúng, còn người khác sai).



“Nàng nói chút đạo lý đi có được không? Ta là vì nàng, ta cảm thấy nàng ở hoàng cung quá vất vả, đầu óc lúc nào cũng căng thẳng, khó có giây phút được thả lỏng, nên ta mới muốn để Bùi Thượng thư đón nàng xuất cung, ở Bùi phủ có thể thả lỏng một thời gian, cẩn thận tĩnh dưỡng một phen, không cần phải mệt mỏi như thế, khẩn trương như thế, ta sợ...” Vũ Hoằng Mặc nói có chút gấp sáp, là hắn suy nghĩ cho nàng có được hay không?



Nguyên Ca mới mười ba tuổi, ở trong hoàng cung tiêu hao tâm huyết, thời khắc đề phòng mưu đồ như thế, hắn cực kỳ lo lắng nàng sẽ không chống đỡ nổi.



Bùi Nguyên Ca hơi ngẩn ra, không nghĩ tới Vũ Hoằng Mặc lại vì điều này mà thiết kế chuyện như vậy, nhưng lập tức lại bị giọng điệu đúng lý hợp tình của hắn chọc giận: “”Đa tạ ý tốt của Cửu điện hạ, nhưng mà, ta không cần! Ta ở trong hoàng cung như thế nào là chuyện của ta, không quan hệ tới cha ta, ta không cần phải liên lụy cha ta vào! Dù bản thân ta chết một ngàn lần, ta cũng không cho phép cha ta xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn!”



“...” Vũ Hoằng Mặc chán nản.



Hắn thà rằng chính mình chết 1000 lần, cũng không muốn Nguyên Ca xảy ra tí xíu ngoài ý muốn, nàng chế giễu, lại khinh nhẹ chính mình như vậy? Còn... đặt Bùi Chư Thành nặng như vậy!



“Phụ thân của nàng cũng không phải tiểu hài tử ba tuổi, hắn làm Trấn biên Đại tướng, rong ruổi sa trường, chẳng lẽ không có nguy hiểm? Hắn thân địa vị cao, đặt mình trong triều đình, sẽ có bao nhiêu âm mưu quỷ kế biến hoá kỳ lạ khó lường, chẳng lẽ lại không có nguy hiểm sao? Hiện tại làm Hình Bộ Thượng Thư, xử lý từng án kiện đều có khả năng dính dáng rất nhiều quan hệ, sẽ đưa tới vô số ghen ghét, khả năng sẽ có vô số người tức giận hắn, thiết kế hắn, muốn hắn chết, chẳng lẽ không có nguy hiểm ngoài ý muốn sao? Chẳng lẽ những thứ này nàng đều có thể tránh thay hắn sao?” Vũ Hoằng Mặc cũng nổi giận đùng đùng trả lời, trong lòng vừa chua chát vừa ghen tị.




Vẻ mặt Vũ Hoằng Mặc nhất thời cứng đờ, đờ đẫn nhớ lại, lại đờ đẫn ngẩng đầu, nhìn Bùi Nguyên Ca, đôi mắt ôn nhu hình bán nguyệt từ từ trợn to, sau cùng hoàn toàn trở thành tròn xoe, càng không ngừng nháy nha nháy nháy, chính là ý hắn đang nghĩ đến sao? Là vì coi hắn là người đặc biệt thân thiết, cho nên mới cho rằng người khác đều có thể thiết kế hãm hại Bùi Thượng thư, nhưng hắn thì không thể sao? Vũ Hoằng Mặc nhảy dựng lên, không ngừng vỗ đầu, mừng rỡ như điên: “Nguyên Ca, nàng nói không sai, ta là kẻ ngu ngốc, nàng đừng so đó với kẻ ngu ngốc được không?”



Thừa nhận chính mình ngu ngốc thì sao chứ? Quan trọng nhất chính là, Nguyên Ca cũng có ý với hắn...



Sớm biết như vậy, hắn so đo với Bùi Thượng thư cái gì chứ?



Thấy hắn rốt cục hiểu được ý câu nói kia, Bùi Nguyên Ca bỗng dưng cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên, vội vàng nói câu “Lần này tha ngươi”, nhưng nhớ tới chuyện vừa rồi, vẫn cảm thấy có chút tức giận, nhìn chằm chằm hắn: “Vậy chuyện vừa rồi....”



Nếu như trước không xác định được tâm ý của Nguyên Ca, Vũ Hoằng Mặc nhất định sẽ “thành khẩn” nhận lỗi, nhưng hiện tại thôi...



“À, Nguyên Ca, nếu không ta cho nàng khi dễ lại?” Vũ Hoằng Mặc cười tít mắt nói, nhắm mắt lại tiến đến trước mặt nàng, bộ dáng tự đắc.



“... Vô lại!”



Vô lại thì vô lại, có thể hôn được Nguyên Ca, đừng nói bị mắng tiếng vô lại, dù bị đánh một trận hắn cũng cực kỳ nguyện ý! Vũ Hoằng Mặc dương dương tự đắc nhớ lại, đột nhiên linh quang trong đầu chớp lóe, lén lút áp sát Bùi Nguyên Ca, sờ sờ môi, cười nói khẽ: “Nguyên Ca, ta đã biết, vì sao đậu hũ Bùi phủ đặc biệt ngon rồi...” Hắn rốt cục nhớ tới, loại tư vị này cùng lần hắn hôn mê, cảm giác mềm trơn bóng thơm mát trong trí nhớ, vô cùng giống nhau.



Trách không được lúc ấy hắn chỉ nhắc tới ba chữ “ăn đậu hũ”, Nguyên Ca liền trở mặt với hắn, thì ra là thế!



Nhưng mà, lúc tỉnh táo, cảm giác càng tốt hơn.



“Vũ Hoằng Mặc....”