Đích Nữ Vô Song

Chương 128 : Nhục nhã Bùi Nguyên Dung

Ngày đăng: 15:14 30/04/20


Sông Xích Hà gần như xuyên qua kinh thành, dòng nước đầu nguồn (thượng du) có vẻ chảy xiết, làm chỗ thi đấu thuyền rồng đoan ngọ vô cùng tốt, mà bắt đầu từ giữa trung du, luồng nước trở nên rộng rãi, tốc độ dòng nước cũng bèn thong thả lại theo, là chỗ tốt thả đèn hoa đăng. Theo bóng đêm thâm trầm, người đến sông Xích Hà để thả đèn hoa đăng cũng càng ngày càng nhiều, vô số đèn hoa đăng tinh mỹ trôi nổi ở trên mặt sông tối đen, giống như nhiều đóa hoa sen nở rộ, trôi đi về phía hạ du, ngọn đèn lập lòe nhấp nháy, vô cùng xinh đẹp.



Ôn Dật Lan đợi rất lâu ở bờ sông, mới chờ được Bùi Nguyên Ca đến đây, tuy rằng lụa mỏng che mặt, nhưng vẫn cứ khó che được vẻ kỳ lạ của nàng.



“Nguyên Ca, ngươi làm sao vậy? Sao trễ như vậy?” Ôn Dật Lan thân thiết hỏi.



Bùi Nguyên Ca cắn răng nói: “Gặp phải một tên ngu ngốc!” Theo bản năng sờ sờ môi vẫn đang có chút sưng đỏ, trong lòng hận không thể ngàn đao bầm thây Vũ Hoằng Mặc, đây cũng may là ở bên ngoài, có cái khăn che mặt che giấu, bằng không khẳng định sẽ bị người nhìn ra đựơc khác thường, “Quên đi, không nói cái này, chúng ta đến thả đèn hoa đăng đi!”



Ven bờ sông Xích Hà rải rác cửa hàng bán đèn hoa đăng, Bùi Nguyên Ca và Ôn Dật Lan, tính cả Tần Hạo Quân và Trần Ngọc Minh, đều tự chọn lựa xong đèn hoa đăng, châm ngọn nến, theo trên tảng đá ven bờ sông đặt vào mặt nước, nhẹ nhàng đẩy, nương theo gợn sóng dập dờn lướt đi, đèn hoa đăng hoa mỹ từ từ trôi giạt đi về phía hạ du, ánh nến nhẹ nhàng, vì là thất tịch ngưu lang chức nữ gặp gỡ, chiếu sáng lên con đường cầu Hỉ Thước.



Mặt Bùi Nguyên Ca Ôn Dật Lan hướng về phía đèn hoa đăng, hai tay tạo thành chữ thập, đôi mắt khép hờ, vẻ mặt thành kính.



Cái gọi là khất nguyện cầu khéo tay, cuối cùng khát vọng chân chính của nữ tử chính là một phu quân có thể yêu nàng bảo vệ nàng, có thể dìu nhau đến già. Tại khoảnh khắc này, sông Xích Hà lấm ta lấm tấm, có lẽ chưa chắc có thể chiếu đến đường cầu Hỉ Thước trên trời, nhưng chiếu sáng mỗi một khuôn mặt nữ tử thành kính ước nguyện ở bờ sông, ở dưới ánh nến êm dịu, mỗi khuôn mặt người dường như đều thật xinh đẹp yên tĩnh như vậy, hình như đều thấy được gương mặt mà khuê phòng nhớ thương kia.



Mà giờ này khắc này, trong đầu Bùi Nguyên Dung hiện lên khuôn mặt, đúng là Vạn Quan Hiểu bên cạnh.



Vì không để người phát hiện, bọn họ cố ý tìm chỗ hẻo lánh âm u thả đèn hoa đăng, khi ước nguyện, Bùi Nguyên Dung lén lút mở to mắt, mắt nhìn lén vẻ ngoài Vạn Quan Hiểu tuấn mỹ, nhất thời tâm thần đều say. Đang lúc cảm thấy lòng như nai con va loạn, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng oán hận kềm nén giữa vắng vẻ: “Tam muội muội, thì ra là ngươi ở trong này, làm cho tỷ tỷ phải tìm!”



Bùi Nguyên Dung hoảng sợ, chợt quay đầu lại.



Chỉ thấy Bùi Nguyên Vũ mặc bộ áo ngắn in hoa văn hoa hồng tím, phía dưới váy dài màu trắng nhạt, góc váy thêu đóa lớn đóa lớn mẫu đơn phú quý, trên đầu cài trâm phượng vàng ròng khảm bảo giương cánh ngậm châu, nhả ra một chuỗi tua rua trân châu, từng viên đều có cỡ bằng đầu ngón tay, trơn bóng rực rỡ, ở dưới ánh nến hiện ra ánh sáng lấp lánh. Làn da trắng noãn như tuyết, một đôi mắt lại đen nhánh hệt như vực sâu, lại dường như ngọn lửa âm u thiêu đốt, dịu dàng đứng ở trong bóng đêm, giống như u linh (âm hồn) vậy, dẫn dắt làm người ta phát ý rét lạnh, hờ hững nhìn nam nữ trước mắt.



“Đại.... Đại tỷ tỷ!” Bùi Nguyên Dung kinh hoảng kêu, chột dạ không thôi, nàng đương nhiên biết hiện tại hành vi khác người của mình.



Cho dù với giảo hoạt gian trá của Vạn Quan Hiểu cũng không biết nên phản ứng như thế nào.



Đối với vị đại tiểu thư Bùi phủ này, tuy rằng hắn chưa bao giờ gặp qua, lại từng y theo xúi giục của nàng muốn tiếp cận Bùi Nguyên Ca, biết rõ tâm tư thủ đoạn của vị Bùi đại tiểu thư này, chỉ sợ càng tốt hơn so với Chương Vân. Vốn là muốn thừa dịp lúc tiết khất nguyện, gặp gỡ với Bùi Nguyên Dung, không ngờ lại bị vị Bùi đại tiểu thư này tóm gáy, trong một lúc lòng loạn như ma, trong óc nhanh chóng chuyển động, suy tư nên ứng phó như thế nào.



Nhưng mà, Bùi Nguyên Vũ cũng không cho hắn nhiều thời gian lắm.



“Vị công tử này, ta mặc kệ ngươi là ai, lúc này đêm hôm khuya khoắc cô nam quả nữ, có ngại cho danh dự muội muội ta, mời!” Bùi Nguyên Vũ lạnh lùng nói, đã không hỏi cũng không trách cứ, chỉ dùng một đôi mắt u lãnh nhàn nhạt nhìn hắn, “Ta đếm tới ba, nếu ngươi còn chưa rời đi thì ta gọi hộ vệ tuần tra thành lại đây. Không biết tú tài dụ dỗ nữ tử quan gia có thể bị cách đi công danh, vĩnh viễn không được tham gia khoa thử hay không đây?”



Trong lòng Vạn Quan Hiểu nặng nề xuống, cô gái này rất độc ác!



“Bùi đại tiểu thư, việc này là học trò không đúng. Dù Bùi đại tiểu thư trách cứ như thế nào, học trò cũng không dám có câu oán hận. Chỉ là, dù sao tam tiểu thư cũng là muội muội ngài, vẫn xin người xem ở trên tình nghĩa tỷ muội, suy nghĩ vì danh dự tam tiểu thư, không cần ầm ĩ mở rộng chuyện này ra, để tránh có tổn hại danh dự tam tiểu thư.” Vạn Quan Hiểu chắp tay, vẻ mặt vô cùng thành khẩn, lại đưa tình ẩn tình nhìn Bùi Nguyên Dung, dịu dàng nói, “Tam tiểu thư... Ta phải cáo từ trước, để tránh dẫn tới người khác, ảnh hưởng đến danh dự của ngươi. Nếu đại tiểu thư có làm khó dễ đối với ngươi, ngươi cũng cứ việc đổ hết thảy lên trên người ta. Dù sao ta là nam tử, ta sẽ che gió che mưa cho ngươi!”
Bùi Nguyên Dung không muốn đi theo Vạn Quan Hiểu chịu khổ, lại càng không muốn bởi vì gả cho Vạn Quan Hiểu, từ nay về sau mình không ngóc đầu lên được ở trong vòng xã giao, thậm chí có thể ngay cả Bùi Nguyên Xảo gả cũng không bằng được. Ở giữa này, nàng phải chịu bao nhiêu cười nhạo châm chọc? Phải khổ bao lâu mới có thể hãnh diện? Lại nói.... Hiện tại Vạn Quan Hiểu quả thực tình nồng nàn, thề non hẹn biển với nàng, cũng thật sự có thể cam đoan vĩnh viễn không thay đổi sao?



Trong lòng Bùi Nguyên Dung nao núng, nhưng nghĩ đến dung mạo Vạn Quan Hiểu tuấn mỹ, lời nói và việc làm dịu dàng săn sóc, và một lời si tình đối với nàng, lại có chút khó có thể quyết đoán.



“Đương nhiên, nếu ngươi thật sự muốn gả Vạn Quan Hiểu, cũng không phải không còn cách nào khác!” Bùi Nguyên Vũ từ từ nói.



Trước mắt Bùi Nguyên Dung sáng ngời: “Biện pháp gì?”



“Cầu ta đi! Tương lai ta sẽ vào cung làm quý nhân, nhất định sẽ thăng chức rất nhanh, chỉ cần ta được sủng, thay hắn nói vài câu nói hay ở trước mặt hoàng thượng, sẽ dễ dàng hơn nhiều so với hắn khổ sở nhọc nhằn phấn đấu ở nơi nào đó, lên chức tự nhiên cũng sẽ nhanh hơn nhiều, Có điều,“ Bùi Nguyên Vũ mỉm cười nói, “Tam muội muội, vậy từ nay về sau, ngươi nhớ kỹ, không thể đắc tội ta, không thể chọc ta, phải học biết lấy lòng ta, xu nịnh ta khắp nơi, phải làm cho ta vui vẻ, ta mới có thể giúp hắn nói chuyện. Ngược lại, chỉ cần ngươi có một chút xíu khiến cho ta có chỗ mất hứng, ta có thể dễ dàng đạp hắn đến trong bụi bậm, để cho cuối cùng hắn và ngươi không trở mình được!”



Bùi Nguyên Dung do dự, rất lâu mới vô cùng không tình nguyện cắn răng nói: “Đại tỷ tỷ, van cầu ngươi!”



Vì Quan Hiểu, cứ cúi đầu một lần đi!



“Cầu người chính là loại thái độ này sao? Dáng vẻ như vậy thì có thể ta cũng sẽ không vui vẻ chút nào nha!” Bùi Nguyên Vũ có chút ngẩng đầu, bộ dáng cao ngạo chậm rãi nói, “Cầu người sẽ có bộ dáng cầu người, phải mỉm cười, vẻ mặt phải dịu dàng, còn có, phải quỳ xuống, như vậy ta mới có thể sẽ vui vẻ!”



Vẻ mặt Bùi Nguyên Dung kinh ngạc, gần như không thể tin được lỗ tai mình: “Ngươi... Ngươi muốn ta quỳ xuống?”



“Đúng vậy, yêu cầu người ta phải có thành ý cầu người, ngươi quỳ xuống để van xin ta, ta mới có thể cảm thấy vui vẻ sung sướng đấy!” Bùi Nguyên Vũ khẽ mỉm cười, tràn ngập khinh miệt và xem thường, “Chỉ có ta vui vẻ, mới có thể sẽ vì Vạn Quan Hiểu nói chuyện ở trước mặt hoàng thượng, hắn mới có thể mau chóng lên chức. Có điều, hắn lên chức như thế nào nữa, cũng chỉ là thần, ở trước mặt ta, ngươi vĩnh viễn đều không ngóc đầu lên được. Đến lúc đó đừng trách ta giày vò ngươi, muốn trách thì trách vì sao ngươi muốn gả cho vị hôn phu vô dụng như vậy!”



Bùi Nguyên Dung nhìn nàng, màu môi cắn tái nhợt, gần như chảy máu, bỗng nhiên nghiêng đầu, khóc chạy đi.



Nhìn bóng dáng nàng ta đi xa, trong đôi mắt Bùi Nguyên Vũ lộ ra một chút ý cười lạnh lẽo, thiếu nữ bị cảm tình làm đầu óc choáng vàng vốn là không có lý trí, lúc này nói Vạn Quan Hiểu gì đó không có ý tốt với nàng ta, nhân phẩm bại hoại, trang ## bubble hai bên không xứng đôi vốn là vô dụng, nói không chừng còn có thể cho rằng ngươi đang châm ngòi ly gián. Chỉ có dùng sự thực như sắt thép gõ tỉnh nàng ta, để cho nàng ta biết nếu nàng ta gả cho Vạn Quan Hiểu, phải trải qua đau khổ như thế nào, ngược lại Bùi Nguyên Dung có thể tỉnh táo lại.



Có lẽ Bùi Nguyên Dung chỉ là bị mê hoặc tạm thời, hay là nàng ta thật sự có yêu thích Vạn Quan Hiểu.



Nhưng, thứ nàng ta yêu nhất vĩnh viễn vẫn là bản thân nàng ta!



Nói cho cùng, Bùi Nguyên Dung vẫn là tiểu thư đại gia bị Chương Vân nuông chiều hỏng rồi, kiêu ngạo, hư vinh, quá quen cuộc sống kiêu ngạo xa xỉ an nhàn, hơi chút bị người xem thường đã không chịu nổi, muốn nàng ta buông tha cho kim tôn ngọc quý đi theo Vạn Quan Hiểu chịu khổ, đi theo hắn bị mọi người xem thường cười nhạo, khúm núm với người khác, thậm chí ngay cả Bùi Nguyên Xảo đều có thể sẽ đặt ở trên đầu nàng ta, thì Bùi Nguyên Dung tuyệt đối không có khả năng chịu được! Chỉ cần nàng ta nhận thức được điểm ấy, nhiệt tình với Vạn Quan Hiểu sẽ nhanh chóng rơi xuống, ít nhất ở trong khoảng thời gian ngắn sẽ không ầm ĩ xảy ra chuyện gì được, lại nghĩ biện pháp sắp xếp nàng ta gặp vài quý công tử trẻ tuổi lại có thân phận địa vị, tự nhiên có thể chậm rãi lấy về tâm tư của nàng.



Cứ như vậy, nàng ta còn có thời gian giảm xóc...



Suy nghĩ, vẻ mặt Bùi Nguyên Vũ càng ngày càng lạnh lẽo, trong đôi mắt tràn ngập oán độc oán hận, hệt như lưỡi dao sắc nhiễm độc, lóe ra sáng lóang làm người ta sợ hãi.