Đích Nữ Vô Song

Chương 148 : Phá bẫy, chân tướng năm đó! (hai)

Ngày đăng: 15:14 30/04/20


Trong điện, tâm thần mọi người đều bị tranh chấp của thái hậu và hoàng hậu hấp dẫn đi, vốn cái chết của Triệu Tiệp Dư đều chỉ có lợi ích với mọi người ở đây, không có chỗ xấu, tiếp sau hoàng hậu nhằm vào Bùi Nguyên Ca, nếu có thể trừ bỏ Bùi Nguyên Ca như vậy cũng là chuyện tốt, nhưng dù như thế nào cũng quan hệ không lớn với mọi người, mọi người chú ý hơn phân nửa vẫn là ở vào tâm lý tò mò và xem náo nhiệt.



Nhưng hiện tại, Ngọc Thanh xuất hiện với lời chứng lại thay đổi tình hình, mưa gió nổi lên.



Tuy rằng trong lời của nàng chỉ nhằm vào Bùi Nguyên Ca, thậm chí còn đang biện giải cho thái hậu, nói thái hậu bị Bùi Nguyên Ca lừa gạt. Nhưng Bùi Nguyên Ca là người thái hậu coi trọng, nhân sâm là qua thái hậu ban cho Triệu Tiệp Dư, mà Ngọc Thanh là tâm phúc của thái hậu, gặp chuyện không bẩm tấu với thái hậu, ngược lại đi nói cho hoàng hậu... Trong này thật sự có rất nhiều nội tình nên đắn đo cân nhắc.



Không nói đến chân tướng như thế nào, nhưng tình hình hiện tại, hoàng hậu và thái hậu hiển nhiên là hoàn toàn xé rách mặt, trở nên đối lập.



Dù chuyện này kết quả như thế nào, luôn có một bên được lợi, một bên thất thế, hơn nữa một bên thất thế cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy, hai bên lại đều là nữ tử thân phận tôn quý nhất trong hậu cung, vậy nếu hoàn toàn tranh đấu lên, dù cuối cùng ai thua ai thắng, đều nhất định sẽ biến hậu cung thành long trời lở đất, tất cả bố cục thanh tẩy một lần nữa, chỉ sợ những tần phi hậu cung như các nàng khó có thể không đếm xỉa đến. Mặc dù có thể không đếm xỉa đến, nhưng rối loạn thường thường là cơ hội lên cao, nếu có thể nắm chắc cơ hội, đứng chỗ đối lập, nhất định có thể đạt trình độ cao vút, càng tiến thêm một bước.



Tần phi có thể đứng ở chỗ này, làm sao lại có thể không có dã tâm?



Bởi vậy, so với mới vừa rồi, hiện tại mọi người càng thêm hết sức chăm chú, không thể sai lầm chi tiết gì, để quyết định hướng đi và lập trường tương lai.



Thừa dịp vào lúc này, Bùi Nguyên Ca lén lút lui hai bước, tới gần Tịch Tuyết áo xanh thướt tha, lại bị hoảng sợ ngây người, ánh mắt vẫn chú ý tình hình chung quanh như cũ, nhẹ nhàng đẩy Tịch Tuyết một cái, nói nhỏ: “Muốn mạng sống không?”



Tịch Tuyết ngẩn ra, bối rối nhìn Bùi Nguyên Ca, không rõ ý của nàng.



“Triệu Tiệp Dư bỏ mình, những cung nữ bên cạnh như các ngươi tỉnh ngộ may mắn thoát khỏi, Tịch Mai là người thông minh, biết nếu lúc này phải đẩy ra một thủ phạm dời đi tức giận của hoàng thượng, mới có thể có một chút hy vọng sống. Đáng tiếc, nàng chọn sai người rồi, không nên nhằm vào ta.” Bùi Nguyên Ca lặng yên không một tiếng động nói, “Nếu ngươi muốn mạng sống, hãy hợp tác với ta, cùng nhau tìm ra hung thủ chân chính, đến lúc đó ta sẽ cầu xin cho ngươi, dù như thế nào cũng sẽ cứu tánh mạng của ngươi. Thế nào, muốn đánh cuộc một keo hay không?”



Ánh mắt Tịch Tuyết lóe lên, có thể sống, ai muốn chết?



“Nô tỳ có thể giúp Bùi tứ tiểu thư cái gì?”



Tuy rằng còn chưa hoàn toàn đồng ý, nhưng đã thay đổi ý nghĩ, Bùi Nguyên Ca nhẹ giọng hỏi: “Bên cạnh Triệu Tiệp Dư hẳn là có tâm phúc biết nhận thức thuốc, là ai?”



“.... Là nô tỳ. Nhưng mà, Bùi tứ tiểu thư làm sao mà ngài biết?” Tịch Tuyết rất kinh ngạc.



Việc này cũng không khó đoán, thời gian Triệu Tiệp Dư mang thai không ngắn, lại ỷ vào có bầu kiêu ngạo như thế, đắc tội rất nhiều người. Tất cả mọi người biết, át chủ bài của Triệu Tiệp Dư ở chỗ thân thể có thai của nàng, nói vậy Triệu Tiệp Dư cũng biết, nhà giàu có đều có rất nhiều gian lận ở trong ẩm thực, huống chi là hoàng cung? Nhưng đến bây giờ Triệu Tiệp Dư luôn bình yên vô sự, hơn nữa còn dám không kiêng nể gì dùng ăn nhiều thuốc bổ món ăn quý và lạ đến từ chỗ mọi người, cũng không chút lo lắng người khác sẽ động tay chân, giải thích duy nhất chính là bên cạnh Triệu Tiệp Dư có người biết nhận thức thuốc, đang giúp nàng kiểm định, cho nên Triệu Tiệp Dư mới dám không kiêng nể gì như thế. Chỉ là, Bùi Nguyên Ca cũng không ngờ, người kia vậy mà lại là Tịch Tuyết âm thầm trong ngày thường.



“Là ngươi thì rất tốt.” Bùi Nguyên Ca gật gật đầu, nói: “Ta có mấy vấn đề cũng muốn hỏi ngươi, còn muốn mời ngươi giúp một việc!”



Tuy rằng Triệu Tiệp Dư khoe khoang, nhưng cũng phân rõ nặng nhẹ, chuyện bên cạnh có người biết nhận thức thuốc vẫn luôn vô cùng bí ẩn, làm sao vị Bùi tứ tiểu thư này có thể biết? Tuy rằng nghĩ mãi không ra, nhưng đây ít nhất có thể nói rõ trí tuệ sâu sắc của Bùi tứ tiểu thư, có lẽ nàng thật sự có biện pháp tìm ra thủ phạm hạ độc, mà nếu mình có thể góp sức ở trong này, lại do Bùi tứ tiểu thư cầu tình cho nàng, có lẽ thật sự có thể chạy thoát.



Nghĩ đến đây, Tịch Tuyết nhất thời chấn động tinh thần: “Bùi tứ tiểu thư cứ việc phân phó, nô tỳ hoàn toàn tòng mệnh!”



So với mới vừa rồi hỏi dò thử, những lời này thì lại cho thấy Tịch Tuyết đã hoàn toàn tin tưởng Bùi Nguyên Ca, bằng lòng đặt cược tất cả tiền ở trên thân thể của nàng.



“Ta muốn biết...”



Biết chuyện trước mắt khó giải quyết, hoàng hậu thiết kế cũng không phức tạp, nhưng là càng đơn giản, sơ hở lại càng ít, càng không dễ dàng xoay chuyển. Lòng thái hậu nóng như lửa đốt, nhưng trong một lúc cũng không thể nghĩ được chỗ đột phá, khi đang lo lắng, dời mắt thấy Bùi Nguyên Ca lặng lẽ tới gần bên cạnh cung nữ bên người Triệu Tiệp Dư, đang nói gì đó với nàng ta. Trong lòng thái hậu vừa động, bà biết Bùi Nguyên Ca băng tuyết thông minh, chẳng lẽ nói cuối cùng nàng đã nghĩ được biện pháp phá giải, cho nên mới đang tiếp cận Tịch Tuyết? Thái hậu nghĩ, nhất thời lên giọng, cố ý khơi lên tranh chấp với hoàng hậu, tập trung tất cả lực chú ý của mọi người ở trên người mình, miễn cho bị người phát giác hành động của Bùi Nguyên Ca.



Bàn bạc với Tịch Tuyết đã xác định, trong lòng Bùi Nguyên Ca có cơ sở, nhìn bốn phía chung quanh.



Đối với làm sao phủ định hoàng hậu đổ tội, nàng đã có chủ ý, nhưng còn cần một người có thể phối hợp với nàng. Bùi Nguyên Ca trong suy tư, bỗng nhiên nhận ra một tầm mắt hừng hực, quay đầu nhìn lại, thì đón nhận ánh mắt Vũ Hoằng Mặc tối tăm mà sóng gợn dập dờn, lúc đó trong lòng lại như ẩn chứa cảm xúc giống như núi cao biển cát, bình tĩnh lại nhiệt liệt, trằn trọc triền miên, nháy mắt lo lắng, nháy mắt lại biến thành an ủi. Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, lập tức lại nhẹ nhàng mà gật đầu, ánh mắt nóng rực.



Hắn là đang nói, không cần lo lắng, dù như thế nào, hắn sẽ không để cho nàng gặp chuyện không may!



Dù đặt mình trong hoàn cảnh hiểm ác như thế, Bùi Nguyên Ca lại đột nhiên cảm thấy tâm thần yên ổn xuống, giống như ngâm ở bên trong bể ôn tuyền, cả trái tim đều ấm dào dạt vô cùng thoải mái. Nàng cười nhàn nhạt, giữa mắt mày cong cong lộ ra vui vẻ, khẽ khàng gật gù không thể nhận ra, lập tức trong đôi mắt hơi lộ ra ý cầu tán thành.



Có việc cần hắn hỗ trợ sao?



Vũ Hoằng Mặc gật gật đầu, ánh mắt dò hỏi.



Ánh mắt Bùi Nguyên Ca chuyển tới thi thể Triệu Tiệp Dư trong màn giường giống như say mê trong mộng, lập tức lại nhìn người bốn phía chung quanh trong điện, sau đó tay phải khẽ gõ, làm ra một cái động tác gõ, cuối cùng duỗi thẳng tay phải, giống như lưỡi dao sắc vạch một phát đi xuống, mang theo vài phần rõ ràng dứt khoát.
Vừa rồi tranh chấp của Tịch Tuyết và Triệu Thanh, mọi người đều nghe vào trong tai, Triệu Thanh thốt ra, nói mình chuồn êm đi vào lúc nửa đêm, bỏ độc ở trong nhân sâm. Vô duyên vô cớ, Triệu Thanh tuyệt đối sẽ không nói lung tung lời như vậy, hiển nhiên người bỏ độc ở trong nhân sâm chính là nàng, mà Ngọc Thanh của Huyên Huy cung lại đang nói xấu hãm hại. Nhưng, làm sao Tịch Tuyết lại có thể biết là Triệu Thanh bỏ độc chứ? Nhìn bộ dáng Bùi Nguyên Ca sớm có chuẩn bị, lời nói cầu tình cho Tịch Tuyết, chẳng lẽ nói hết thảy việc này đều là Bùi Nguyên Ca sắp xếp? Nhưng mà, làm sao Bùi Nguyên Ca lại biết là Triệu Thanh bỏ độc ở trong nhân sâm chứ?



Chính là ngay cả thái hậu khôn khéo, trong lúc nhất thời cũng không suy đoán ra nguyên do.



Tâm thần của bà đều ở trên người hoàng hậu và Bùi Nguyên Ca, hoàn toàn không có chú ý tới cung nữ Hàn Lộ cung chung quanh.



Thấy Nguyên Ca quả nhiên ép hỏi ra chân tướng, nếu Triệu Thanh thừa nhận bỏ độc, vậy trước đó Ngọc Thanh lên án sẽ tan thành mây khói tất cả, hiềm nghi của Nguyên Ca hoàn toàn rửa sạch. Vũ Hoằng Mặc cực kỳ hân hoan, đôi mắt trong suốt phát sáng, trong ánh mắt nhìn về phía Bùi Nguyên Ca lộ vẻ tán thưởng và ý vui sướng.



Chính là ngay cả hoàng đế cũng không ngờ biến cố sẽ đến đột nhiên như vậy, trong lúc nhất thời chưa bình tĩnh nổi.



Đột nhiên một giọng nữ lanh lảnh vang lên, đánh vỡ yên lặng.



Bùi Nguyên Ca nhẹ nhàng quỳ xuống về phía hoàng đế, nói: “Hoàng thượng, ngài cũng nghe được lời nói của Triệu Thanh vừa rồi, độc dược trong nhân sâm là nàng bỏ vào, đều không phải là tiểu nữ bỏ, càng không quan hệ với thái hậu nương nương, kính xin hoàng thượng minh xét! Mặt khác, nếu không có Tịch Tuyết cô nương tỉnh táo, thiết kế ép hỏi ra chân tướng, vạch trần bộ mặt thật của Triệu Thanh, chỉ sợ Triệu Tiệp Dư nương nương vẫn đang phải hàm oan không rõ, kính xin hoàng thượng niệm ở trên phần nàng có công, tha thứ tội thất trách của nàng!”



Nàng cũng không lo lắng hoàng thượng không chịu tha thứ Tịch Tuyết, với hoàng thượng mà nói, chuyện thật sự quan trọng là có thể đả kích hoàng hậu, suy yếu Diệp thị hay không, Tịch Tuyết vạch trần Triệu Thanh, rửa sạch oan khuất của Bùi Nguyên Ca nàng, mà nếu có thể thông qua Triệu Thanh vạch trần ra hoàng hậu, vậy thì Tịch Tuyết sẽ lập công lớn. Đối với sống chết của một cung nữ, từ trước đến giờ hoàng thượng sẽ không để ý, tha tánh mạng của nàng chỉ là việc rất nhỏ.



Bị lời của nàng thức tỉnh, hoàng đế còn có chút hỗn loạn, theo bản năng gật đầu, nói: “Chuẩn!”



Rốt cụôc chiếm được những lời này của hoàng đế, Tịch Tuyết khẽ thở ra, biết cái mạng này của mình xem như đã bảo vệ rồi, trong lúc nhất thời giống như mệt lả vô lực, áo đơn mùa hè mỏng manh nhất thời bị mồ hôi lạnh thấm ướt, theo bản năng quay đầu nhìn Bùi Nguyên Ca, thấy nàng nhìn mình, khẽ gật đầu, trong lòng nhất thời ngổn ngang trăm mối cảm xúc.



Tiệp Dư nương nương và hoàng hậu hai lần đặt bẫy tinh vi, đều bị nàng đánh tan giây lát, nhanh chóng bứt ra từ trong cạm bẫy.



Nhất là quá trình bắt ra Triệu Thanh trước đó.



Người ở bên cạnh nhìn biến cố như vậy đã khá là rung động, nhưng làm người cầm đầu, sống còn, không ai càng có thể hiểu biết hung hiểm ở giữa việc này so với nàng, hơi bất cẩn một tý, nàng và Bùi tứ tiểu thư đều có thể sẽ vạn kiếp bất phục. Ở trong loại thời cơ quan trọng này, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, nàng đã sớm bối rối không biết làm sao, vẫn luôn là trạng thái ngu si giật mình, nhưng Bùi tứ tiểu thư lại có thể trầm tĩnh như thế, ở trong thời gian ngắn như vậy phân tích rõ ràng cả sự kiện, ti mỉ chính xác tìm ra Triệu Thanh bỏ độc, cũng thiết kế dẫn dụ ra chân tướng, phần trầm ổn sâu sắc, tâm tư nhanh nhạy này thật là làm người thán phục!



Tiệp Dư nương nương căn bản không phải là đối thủ của nàng!



Có lẽ, ngay từ đầu thì Tiệp Dư nương nương không nên đối địch với nàng, hoàng hậu coi Tiệp Dư nương nương là cái đinh trong mắt, xem Bùi tứ tiểu thư là cái gai trong thịt, có lẽ Tiệp Dư nương nương có thể bắt tay với Bùi tứ tiểu thư, cùng nhau đối phó hoàng hậu. Tịch Tuyết bỗng nhiên nhớ tới trước khi Bùi tứ tiểu thư làm yến ảnh kim sơ, từng nói câu kia với Triệu Tiệp Dư, rõ ràng chứng tỏ nàng cũng không địch ý với Triệu Tiệp Dư. Hiện tại nhớ tới, có phải vào lúc đó Bùi tứ tiểu thư đã đoán trước được kết cục của Tiệp Dư nương nương, đó là lời khuyên cuối cùng hoặc là nói cảnh cáo hay không?



Đáng tiếc, Tiệp Dư nương nương không chịu tin tưởng Bùi tứ tiểu thư, kết quả....



Hiện đang nói cái gì cũng muộn rồi, Tịch Tuyết ảm đạm cúi đầu, Tiệp Dư nương nương đã chết, tuy rằng nàng bảo vệ tánh mạng, nhưng kết cục như thế nào còn chưa biết được, hết thảy đều đã quá trễ quá muộn rồi...



Bị đối thoại của Bùi Nguyên Ca và hoàng đế bừng tỉnh, rốt cuộc mọi người dần dần phục hồi tinh thần lại, đều tụ tập ánh mắt trên người Triệu Thanh đang nằm sấp khóc rống. Mới vừa rồi, Triệu Thanh này đã thừa nhận bỏ độc ở trong nhân sâm, với thân phận cung nữ Hàn Lộ cung của nàng, không có khả năng vô duyên vô cớ mưu hại Triệu Tiệp Dư, tự hủy tương lai, nhất định là có người xúi giục phía sau màn, chỉ cần có thể cạy miệng Triệu Thanh ra, có thể tìm ra hung thủ thật sự mưu hại Triệu Tiệp Dư.



Người này, rốt cuộc là ai?



Hầu như tất cả mọi người theo bản năng nhìn lại phía hoàng hậu, vừa rồi hoàng hậu lệnh Ngọc Thanh đi ra làm chứng, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ bảo là Bùi Nguyên Ca bỏ độc, thật sự quá mức khả nghi, chỉ sợ cũng là người phía sau màn sai khiến Triệu Thanh mưu hại Triệu Tiệp Dư! Mưu hại cung tần và long duệ, lại ý đồ giá họa Bùi tứ tiểu thư, thêm dính dáng đến thái hậu, tội như vậy, lại ầm ĩ mọi người đều biết, cho dù là hoàng hậu cũng không có khả năng thoát tội. Chỉ cần Triệu Thanh chỉ chứng nàng, chuyện này cơ bản đã chắc chắn, cho dù có Diệp thị làm hậu thuẫn, vị trí hoàng hậu này cũng là tràn ngập nguy cơ.



Nếu là phế hậu, thế lực hậu cung sẽ phải thanh tẩy một lần nữa....



Ai cũng biết Triệu Thanh này là mấu chốt, sớm có thị vệ đại nội ở dưới ra hiệu của hoàng đế đứng thẳng ở bên cạnh Triệu Thanh, đề phòng có người đột nhiên giở trò độc ác, giết người diệt khẩu.



Hoàng đế lạnh lùng chăm chú nhìn Triệu Thanh, hỏi: “Ngươi còn có lời gì để nói?”



“Nô tỳ....” Triệu Thanh chỉ là mở đầu, thì lại đau khóc không ngừng, hiển nhiên là biết mình tuyệt đối không có may mắn.



“Nói như vậy, thật sự là ngươi bỏ độc ở trong nhân sâm, mưu hại Triệu Tiệp Dư?” Ánh mắt hoàng đế âm u lạnh lẽo, gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Thanh, nói: “Ngươi đừng tưởng rằng chắc chắn phải chết, thì ngậm miệng không nói ở nơi này. Trẫm nói cho ngươi, chết cũng chia rất nhiều loại, phản chủ hại chủ, mưu hại cung tần và long duệ, với tội của ngươi cho dù ngàn đao bầm thây, ngũ mã phanh thây cũng không tính là quá đáng, nếu ngươi chịu thành thật đàng hoàng cung khai, trẫm sẽ cho ngươi cái thống khoái, giữ ngươi toàn thây. Nói cách khác, trước khi chết, trẫm sẽ để cho ngươi nếm hết cực hình trong trần gian trước, ngươi cẩn thận cân nhắc rõ ràng!”



Triệu Thanh rùng mình một cái, cắn cắn môi, khóc nói: “Nô tỳ nói, nô tỳ đều nói!”



“Rốt cuộc là ai sai khiến ngươi?” Hoàng đế chậm rãi hỏi.