Đích Nữ Vô Song
Chương 19 : Trộm thơ yêu sủng, tứ tiểu thư nhân phẩm ti tiện?
Ngày đăng: 15:12 30/04/20
Ôn Dật Lan muốn giải thích, nói rằng vì đang ở cung của Liễu quý phi, nàng mới nói như vậy. Nhưng không cách nào bác được Diệp Vấn Quân chất vấn, nôn nóng đến mức cả ngươi run rẩy. Bùi Nguyên Ca nhẹ nhàng cầm tay nàng, đột nhiên kinh hoảng thất sắc hô lớn: "Xong rồi xong rồi, lần này ta xong rồi!"
"Bây giờ mới biết ngươi xong rồi sao? Đã muộn!" Diệp Vấn Quân cười lạnh.
"Hôm qua nha hoàn trong viện ta cãi nhau, ta trách cứ đôi câu, vốn nghĩ không có gì. Giờ ngẫm lại, là đại bất kính a!" Bùi Nguyên Ca vẻ mặt như đưa đám, hai bàn tay đan chặt vào nhau, nói: "Viện của ta ở Bùi phủ, chủ nhân Bùi phủ là phụ thân ta, ta hẳn phải bẩm báo phụ thân xử lý mới đúng. Bùi phủ lại ở kinh thành, thuộc Đại Hạ vương triều, Hoàng thượng đứng đầu Đại Hạ, nói cách khác, phụ thân phải đem chuyện này bẩm báo cho hoàng thượng, để hoàng thượng quyết đoán cuối cùng. Nhưng mà, chuyện này ta lại tự mình xử lí. Ta thật sự không muốn vượt qua phụ thân, càng không dám bất kính với hoàng thượng... Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"
Đôi mắt trong suốt rưng rưng, kinh hoảng nhìn chung quanh, gấp đến độ sắp khóc, khiến người ta thương tiếc.
Ngu ngốc! Diệp Vấn Quân khinh thường cười nhạo nói: "Ngươi nghĩ ngươi là ai? Hai nha hoàn trong viện cãi nhau, chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này, ngươi cũng muốn ẫm ĩ đến chỗ phụ thân ngươi sao? Còn muốn thỉnh hoàng thượng quyết đoán! Tốt xấu ngươi cũng là chủ nhân trong viện, ngay cả chuyện này cũng không quản được, thì cũng quá vô dụng đi!"
"Nói như vậy, ta là chủ nhân, chuyện cãi nhau nhỏ này, ta có thể xử lý ?" Bùi Nguyên Ca như hiểu ra, bỗng nhiên chuyển chủ đề, ngưng mắt nhìn Diệp Vấn Quân, nói: "Vậy ta cũng không hiểu, Trầm hương điện trong Trường Xuân cung của Liễu quý phi, Liễu quý phi thân là đứng đầu một cung, chẳng lẽ ngay cả chuyện hai nha đầu cãi nhau tình cũng quản không được, ngược lại còn phải làm phiền Hoàng hậu nương nương sao? Hay là, Diệp tiểu thư cảm thấy, Liễu quý phi nương nương chính là vô dụng như vậy?" Lập tức phản vấn Diệp Vấn Quân.
Diệp Vấn Quân lúc này mới biết mục đích của Bùi Nguyên Ca, cứng họng nói không nên lời.
Mọi người xung quanh đều thở phào, bọn họ cũng nghe thấy Ôn Dật Lan nói, cũng không mở miệng cản lại, chiếu theo lời Diệp Vấn Quân, tất cũng bị liên lụy. Hiện tại bị Bùi Nguyên Ca nói hai ba câu hóa giải việc này, ai nấy đều yên tâm, thầm khen Bùi Nguyên Ca thông minh, rối rít trêu ghẹo đùa giỡn, coi như quên đi đi chuyện này.
"Vị Bùi tứ tiểu thư này, thật ra rất thú vị." Trên lầu cao, Liễu quý phi khoan thai, quyến rũ, cười phân phó cung nữ vài câu, quay đầu nhìn nam tử dung mạo kinh thế bên cạnh, trong ánh mắt lóe lên dị sắc không dễ phát hiện: "Mặc nhi, con cảm thấy sao?"
Ngón tay như ngọc nhấc bút lông, ở trên miếng lục mềm mại chậm rãi chuyển động.
Từ lúc nàng bắt đầu viết, toàn bộ đại điện bỗng nhiên yên tĩnh, đủ loại ánh mắt tập trung trên người Bùi Nguyên Ca, kinh ngạc có, khinh thường cũng có, còn cả không thể tin nổi.
An Trác Nhiên cười lạnh mở miệng: "Bùi tứ tiểu thư thực không biết khiêm tốn, đúng xứng với 4 chữ tài sơ học thiển. Nhưng mà, dù tài sơ học thiển như nào, cũng không nên lấy trộm thơ của tam tiểu thư chứ? Không biết làm thơ thì thôi đi, nhưng vì lấy thánh sủng, lại đi trộm thơ tỷ tỷ, nhân cách ti tiện, người như vậy, thật sự làm bẩn hoa yến của quý phi nương nương!"
Thơ của Bùi Nguyên Dung? Tay chấp bút của Bùi Nguyên Ca dừng lại, ngẩng đầu, đón nhận tươi cười đắc ý của Bùi Nguyên Dung. Thì ra là thế!
Trách không được vừa rồi nàng ta cười tươi với mình... Chắc là từ tay đám người ở Tĩnh Xu trai lấy trộm thi tập của nàng, dành viết thơ trước, sau đó chờ nàng nhảy vào.
Lấy biên cương làm đề thơ vốn sẽ không dễ viết, Bùi Nguyên Ca vừa vặn viết được 1 bài, nhưng không truyền ra ngoài, lại vừa vặn sát đề, tình cảnh này, đương nhiên sẽ thuận tay lấy dùng, cứ như vậy rơi vào cạm bẫy của nàng...
Bởi lời đồn đãi lui hôn, thanh danh của Bùi Nguyên Ca vốn lung lay sắp đổ, nay lại trộm thơ tranh sủng, từ nay về sau, giới danh viện kinh thành, sẽ không còn có chỗ yên ổn cho nàng...
Đủ ti tiện, đủ ngoan độc!