Đích Nữ Vô Song
Chương 164 : Công chúa Oản Yên
Ngày đăng: 15:15 30/04/20
Hai mắt Bùi Nguyên Vũ gắt gao nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Ca, gần như muốn phun ra lửa, tư thế như điên cuồng: “Là ngươi đâm thọc ở trước mặt thái hậu, có phải hay không? Bằng không thái hậu tuyệt đối sẽ không trách cứ ta, rõ ràng chính là Lý Minh Hạo sai, vì sao lại trách đến trên người ta? Đều là ngươi, trước khi ta ở đấy, nói xấu ta ở trước mặt thái hậu, có phải hay không? Ngươi muốn bôi nhọ ta ở trước mặt thái hậu, muốn chèn ép ta, chính là không cho ta có đường sống xoay người, có phải hay không? Bùi —— Nguyên —— Ca!”
Ba chữ cuối cùng gần như là bức ra từ trong hàm răng, tràn ngập hàn ý khiếp người.
“Nếu đại tỷ tỷ nhận định ta nói lời gièm pha ở trước mặt thái hậu, vậy nếu muội muội ta không nói chút lời gièm pha, chẳng phải là không công gánh chịu tội danh này?”
Bùi Nguyên Ca nhìn nàng, đột nhiên có chút buồn cười, cho dù đến lúc này, Bùi Nguyên Vũ còn không làm rõ được mình sai ở chỗ nào, không biết tự xét lại, vẫn là một mực đổ trách nhiệm lên trên người của người khác, dường như hễ là nàng ta không thuận lợi, đều là người khác châm ngòi hãm hại, thời vận kém, chưa từng có trách nhiệm của nàng ta! Có điều, hiện tại Bùi Nguyên Ca muốn làm cho nàng ta có loại ảo giác này, cười nhẹ, từ từ nói: “Nhớ rõ trước đó đại tỷ tỷ đã nói cái gì? Nói lần săn bắn mùa thu này nhất định sẽ làm cho ta hiểu được, ngươi càng tốt hơn so với ta, kết quả thì sao?”
Nhìn Bùi Nguyên Vũ từ trên xuống dưới phục sức trang điểm tỉ mỉ, chậc chậc khen: “Thân trang điểm bó buộc này của đại tỷ tỷ thật là xinh đẹp!”
Dưới tình huống như vậy nói loại lời này, không những không phải khen ngợi, ngược lại là châm chọc.
Răng nanh của Bùi Nguyên Vũ cắn vang lên cộp cộp, lại vẫn khó có thể bác bỏ.
“Đáng tiếc, trang điểm bó buộc đẹp nữa cũng vô dụng, bởi vì đại tỷ tỷ ngươi không phải đẹp cho mình xem, mà là đẹp cho thái hậu xem, mà ở trong lòng thái hậu, phân lượng của ta nặng hơn ngươi nhiều lắm, ta chỉ thuận miệng nói mấy câu, thì có thể khiến đại tỷ tỷ ngươi tỉ mỉ trang điểm hết thảy hóa thành hư không, ngược lại rơi vào chỉ trích, đây là sự thật!” Vẻ mặt Bùi Nguyên Ca thản nhiên, khóe miệng mỉm cười, “Đại tỷ tỷ ngươi tốt nhất nhận rõ điểm ấy, sau này đừng diễu võ dương oai ở trước mặt ta nữa. Học nịnh bợ ta, xu nịnh ta. Nếu ta vui vẻ, có lẽ sẽ cho đại tỷ tỷ một cơ hội, nếu không thì ngươi chỉ có số bị ta dẫm nát dưới lòng bàn chân!”
Nàng không cần cố ý biểu hiện khinh miệt nữa, sự thật chính là chứng cớ tốt nhất, cũng đủ khiến Bùi Nguyên Vũ phẫn nộ muốn điên.
Tuy rằng biết Vũ Oản Yên cũng không có địch ý với nàng, nhưng dù sao nàng từng đính hôn với Phó Quân Thịnh, lại ầm ĩ dư luận xôn xao, nay gặp mặt, luôn có chút xấu hổ. Tay Bùi Nguyên Ca vén mành, trong lúc nhất thời vào cũng không được, lui cũng không xong, trong lòng có chút hối hận, sớm biết như thế còn không bằng cứ đi kích thích Bùi Nguyên Vũ một lát, trễ chút lại vào tốt hơn.
Thái hậu cũng không ngờ hai người sẽ vừa vặn chạm mặt, nhưng vẻ mặt rất nhanh liền trở lại bình thường, ngoắc nói: “Nha đầu Nguyên Ca, thất thần làm gì? Còn không mau lại đây?”
Bùi Nguyên Vũ tiến lên, dịu dàng hành lễ với Vũ Oản Yên, nói: “Tiểu nữ gặp qua công chúa Oản Yên!”
Dựa theo quy củ vương triều Đại Hạ, hoàng thất vi tôn, quân thần có khác biệt, sau khi công chúa xuất giá tuy là theo họ phu (chồng), nhưng vẫn cứ lấy danh hào công chúa làm đầu, mà không phải nữ nhi bình thường, lúc đầu sau khi gả liền xưng theo phu nhân nào đó. Cho nên Bùi Nguyên Ca kêu không phải phu nhân thế tử, mà là công chúa Oản Yên.
Vũ Oản Yên ngẩng đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt phức tạp.
Tuy rằng trước xuất giá đã biết, vị Bùi tứ tiểu thư này và Phó Quân Thịnh từng có hôn ước. Hơn nữa lấy tình hình tiết đoan ngọ ngày đó thoạt nhìn, Phó Quân Thịnh tương đối vừa ý với nàng ấy, chợt hối hôn, lại là Phó phủ có lỗi Bùi phủ. Dưới tình huống như vậy, chỉ sợ Phó Quân Thịnh rất khó quên tình Bùi Nguyên Ca. Nhưng sau khi thật sự gả qua, nhìn biểu tình lạnh lùng mà nhẫn nại của vị hôn phu từng có nảy sinh xúc động kia của nàng, cùng với cử chỉ ba ngày tân hôn, mới lại mặt liền khẩn cấp xin đi biên cương, chỉ sợ lúc trước nàng cho rằng tình hình vẫn là đơn giản, Phó Quân Thịnh đâu chỉ là không thể quên tình? Căn bản chính là...
Trong mắt Vũ Oản Yên hiện lên một tia oán hận, nhưng rất nhanh thì lại mất đi, hít sâu một hơi, nói: “Bùi tứ tiểu thư không cần đa lễ, mau đứng lên đi!”
Cho dù lòng có oán hận, lòng có ghen tị, nhưng nàng cũng rõ ràng, đây cũng không phải lỗi của Bùi Nguyên Ca!