Đích Nữ Vô Song
Chương 165 : Bóp chết vào cung
Ngày đăng: 15:15 30/04/20
Thái hậu đương nhiên cũng có thể nhận thấy được vẻ mặt Vũ Oản Yên biến đổi, chẳng qua có nguyên nhân ở đó, cũng coi như nhân chi thường tình (chuyện bình thường của con người), quan trọng nhất là, hiện tại Vũ Oản Yên căn bản không có khả năng bất lợi với Bùi Nguyên Ca, bởi vậy tùy ý nói: “Đúng vậy, Nguyên Ca, Oản Yên là cháu gái ai gia, cũng không phải người ngoài, không cần giữ lễ tiết như vậy.” Vẫy tay bảo Bùi Nguyên Ca lại đây, kéo nàng vào trong ngực, lại nói với Vũ Oản Yên, “Yên nhi, con gả cho người, bọn Ngũ hoàng huynh con lại bận rộn sự vụ, hoàng hậu lại xảy ra sự cố như vậy, làm cho hiện tại ai gia ngay cả người nói chuyện cũng không có, ít nhiều có nha đầu Nguyên Ca kia ở cùng ai gia!”
Trong lời nói tất cả đều là ý coi trọng yêu thương, ngầm có phần cảnh cáo.
Vũ Oản Yên đương nhiên hiểu được, thái hậu nói như vậy ở trước mặt của nàng, hiển nhiên là đang cảnh giới nàng, để cho nàng biết, hiện tại thái hậu coi trọng Bùi Nguyên Ca bao nhiêu, để cho nàng đừng bởi vì một chút chuyện xưa gây khó dễ với Bùi Nguyên Ca. Nhớ tới lúc trước, khi nàng ở trong cung, tuy rằng Bùi Nguyên Ca cũng được thái hậu yêu thích, nhưng hiển nhiên thái hậu xem đây là quân cờ, khác hẳn với loại tín nhiệm coi trọng hiện tại này. Hiển nhiên, mấy tháng ngắn ngủn, địa vị của Bùi Nguyên Ca đã bay lên nhanh chóng ở trong lòng thái hậu, xem ra trước đó nàng quan sát không sai, vị Bùi tứ tiểu thư này quả nhiên thủ đoạn phi phàm!
Nói không chừng, cả chuyện hoàng hậu bị phế, đều có bút tích của vị Bùi tứ tiểu thư này!
Bởi vậy, nghe được lời thái hậu nói, Vũ Oản Yên chính là cười nhợt nhạt, vẻ mặt lạnh nhạt.
Thái hậu khẽ nhíu mày, lần này bà tuyên triệu Vũ Oản Yên lại đây, đương nhiên là muốn hỏi thăm chuyện phủ Thọ Xương Bá, nhưng từ đầu đến cuối thái độ Vũ Oản Yên lại chính là như vậy, kính cẩn có lễ, lại khắp nơi đều lạnh nhạt xa cách, hiển nhiên rất là ly tâm (không cùng lòng) với vị thái hậu là bà, không nhịn được nói: “Yên nhi, có câu hoàng tổ mẫu vẫn phải nói, tuy rằng nói con gả cho người ta, chính là con dâu nhà người khác, nhưng nói đến cùng, nhà mẹ đẻ mới là gốc rễ để con sống yên ở nhà chồng! Lại nói, nếu phủ Thọ Xương Bá đắc lực, thể diện của con cũng có vẻ vang phải không?”
Trong giọng nói vừa có uy hiếp, lại có lợi dụ.
Thấy thái hậu ngay cả lời này cũng không tránh Bùi Nguyên Ca, Vũ Oản Yên đã càng rõ ràng địa vị Bùi Nguyên Ca ở trong lòng thái hậu, cười nhạt nói: “Hoàng tổ mẫu nói là phải! Ngài yên tâm, cháu gái bất tài nữa, cũng là nữ nhi của phụ hoàng, dù sao sẽ không làm mất mặt hoàng thất. Về phần phủ Thọ Xương Bá, dạ, gần nhất thân thể công công có bệnh nhẹ, ôm bệnh tại giường, thế tử gia lại xin điều biên cương, đến bây giờ ngay cả phong thư cũng còn chưa mang hộ trở về, ngay cả cháu gái cũng không biết tình hình gần đây của hắn như thế nào. Trong nhà chính là hai vị trụ cột này, nhưng đều không làm được gì, đừng nói đắc lực thịnh vượng, hiện tại cháu gái chỉ hy vọng gia đình có thể an bình, như vậy cũng đủ rồi!”
Nói xong, đôi mắt tối tăm nhanh chóng thoáng hiện một vệt sáng, lẳng lặng nhìn thái hậu.
Nàng đương nhiên hiểu được tâm tư thái hậu.
Sau khi hoàng hậu bị phế, Diệp thị lại liên tục xuất hiện vấn đề, vài vị tộc nhân và nhân thủ dưới trướng Diệp thị đều bị tước chức quan, làm cho thế lực Diệp thị giảm nhiều. Cho nên thái hậu bèn đánh chủ ý tới phủ Thọ Xương Bá, nghĩ sóng gió từ hôn trước đó xem như bình định một chút rồi, nghĩ tiếp theo Thọ Xương Bá và Phó Quân Thịnh dốc sức làm cho Diệp thị. Nhưng từ sau khi biết Hoa phi bị hoàng hậu bỏ thuốc tuyệt dục, Vũ Oản Yên đã hạ quyết tâm không muốn chịu thái hậu và Diệp thị thao túng nữa, hơn nữa nay không rõ hướng tranh đấu của Diệp thị và Liễu thị, Vũ Hoằng Triết và Vũ Hoằng Mặc, hươu chết vào tay ai cũng còn chưa biết, bởi vậy Vũ Oản Yên hạ quyết tâm không đếm xỉa đến.
Đốii với tháihậu mà nói, phủ Thọ Xương Bá chẳng qua là quân cờ chỉ dùng để đến khuếch trương thế lực. Nhưng Vũ Oản Yên nàng là thế tử phi của phủ Thọ Xương Bá, hưng suy đồng thể, vinh nhục cùng hưởng với phủ Thọ Xương Bá, tương lai và tiền đồ của nàng đều gắn bó với phủ Thọ Xương Bá. Thậm chí, phủ Thọ Xương Bá cũng là chỗ dựa tương lai của Hoa phi, nàng tuyệt đối không muốn phủ Thọ Xương Bá bị thái hậu khống chế, trở thành vật hi sinh trong tranh đấu của Diệp thị.
Lấy tính tình thái hậu, Bùi Nguyên Vũ sắp vào cung, lại xảy ra loại rắc rối này, thái hậu nhất định sẽ gọi nàng tới, tăng thêm trách cứ và chỉ bảo.
Mà Bùi Nguyên Ca thì động chút tay chân nho nhỏ ở trong quá trình này, làm cho Bùi Nguyên Vũ cho rằng, sở dĩ thái hậu sẽ trách cứ Bùi Nguyên Vũ, tất cả đều là Bùi Nguyên Ca làm khó dễ từ giữa, khiến cho Bùi Nguyên Vũ chẳng những không có được tán thưởng nên có, ngược lại đưa tới trách cứ. Cứ như vậy, sẽ khiến Bùi Nguyên Vũ sinh ra ảo giác, cho rằng ảnh hưởng của Bùi Nguyên Ca với thái hậu cũng đủ uy hiếp tới tiền đồ của nàng, có thể sẽ làm nàng vĩnh viễn khó xoay người.
Kỳ thật, cho dù là thái hậu tức giận, để cho Bùi Nguyên Vũ rời đi tự kiểm điểm, nhiều nhất cũng chỉ sẽ cho rằng Bùi Nguyên Vũ không đủ thông minh tỉnh táo, cũng sẽ không bởi vậy từ bỏ Bùi Nguyên Vũ. Muốn khiến bà cảm thấy Bùi Nguyên Vũ không thể vào cung, nhất định phải khiến thái hậu cảm thấy uy hiếp, vậy Bùi Nguyên Vũ phải tự mình làm ra cử chỉ khác người. Cho nên Bùi Nguyên Ca cố ý để lộ ra hành tung của hoàng đế, Bùi Nguyên Vũ xem lần thu săn này cho là cứu tinh cuối cùng, cơ hội duy nhất, ở dưới tình huống tuyệt vọng với thái hậu, tất nhiên sẽ tự mình nghĩ biện pháp để tiếp cận hoàng đế, muốn từ hoàng đế bắt đầu. Mà hành vi như vậy của nàng mới sẽ thật sự chôn vùi tất cả hy vọng của nàng, bởi vì điều này làm cho thái hậu thấy được công danh lợi lộc, bạc lạnh, với làm theo ý mình của Bùi Nguyên Vũ, hơi có không thuận tiện sẽ cãi lời thái hậu, căn bản không có khả năng hoàn toàn cho thái hậu sử dụng.
Bùi Nguyên Ca lại cố ý nhắc tới Triệu Tiệp Dư, làm cho thái hậu nghĩ đến vết xe đổ của Liễu quý phi.
Nếu là thái hậu trước khi Diệp thị rơi đài, chưa chắc sẽ để Bùi Nguyên Vũ ở trong lòng, bởi vì thái hậu cũng có đủ tự tin có thể áp chế Bùi Nguyên Vũ, làm cho nàng không thể nổi lên sóng gió. Nhưng mà, trải qua sự kiện phế hậu, Diệp thị lại ở thời kì rung chuyển, lúc này thái hậu lại là mẫn cảm mà đa nghi, bà không hề tự tin với bản thân như vậy, mà phòng bị với người chung quanh lại càng sâu. Hơn nữa, bà còn muốn ổn định tình hình Diệp thị hiện tại, đầu tiên quan trọng là cầu ổn, cho nên, khi bà cho rằng Bùi Nguyên Vũ có thể sẽ trở thành mối họa, thì nhất định sẽ quyết đoán từ bỏ Bùi Nguyên Vũ.
Đó là một trù tính liên hoàn, nhưng chân chính sẽ làm thái hậu dao động, chính là hành vi cuối cùng của Bùi Nguyên Vũ tự mình chặn lại hoàng đế.
Bởi vì thái hậu vốn cho rằng, ở trong cung Bùi Nguyên Vũ ngoại trừ thái hậu bà lại không có chỗ dựa vào, nhưng hiện tại trong cơn tức giận bà trách cứ Bùi Nguyên Vũ, Bùi Nguyên Vũ lại có thể xoay người liền biết hành tung của hoàng đế, tự mình thiết kế tiếp cận hoàng đế. Thái hậu sẽ bắt đầu hoài nghi năng lực của Bùi Nguyên Vũ và nhân mạch ở hoàng cung, tiến tới sinh lòng cảnh giác. Nhưng mà, thái hậu tuyệt đối sẽ không bởi vậy đi chất vấn Bùi Nguyên Vũ, mà sẽ chỉ suy đoán ở trong lòng, bởi vì suy đoán mà càng thêm nghi ngờ không thôi, cho nên, thái hậu vĩnh viễn sẽ không biết, tin tức này kỳ thật là Bùi Nguyên Ca để lộ cho Bùi Nguyên Vũ!
Kinh thành nhiều mỹ nhân là phải, muốn thấy người sang bắt quàng làm họ thì càng nhiều, thái hậu không lo không tìm thấy mỹ nhân thích hợp, không cần phải đánh cược ở trên người Bùi Nguyên Vũ.
Bùi Nguyên Vũ thất bại, ở chỗ nàng coi trọng quá mức địa vị Bùi Nguyên Ca ở trong lòng thái hậu, hiểu biết với thái hậu quá mức nông cạn, căn bản không tìm đúng định vị của mình. Nàng hoàn toàn đã không biết, lần thu săn này, thậm chí nàng cái gì cũng không cần làm, chỉ cần làm ra vẻ cung kính với thái hậu, thì thái hậu nhất định sẽ tuyển nàng vào cung! Quá mức muốn lộ mặt, ngược lại trở thành căn nguyên sự thất bại của nàng!
Nhưng dù như thế nào, ở dưới thiết kế liên hoàn của nàng, rốt cụôc bóp chết khả năng Bùi Nguyên Vũ vào cung!
Trong đôi mắt Bùi Nguyên Ca lộ ra ý cười nhàn nhạt.