Đích Nữ Vô Song

Chương 166 : Ngươi lừa ta gạt

Ngày đăng: 15:15 30/04/20


Bùi Nguyên Vũ còn không biết, hành vi mà nàng đắc ý đã khiến thái hậu sinh lòng cảnh giác, toi mất cơ hội tiến cung của nàng, lại còn dương dương tự đắc nhìn Bùi Nguyên Ca, trong lòng nghĩ: “Cho dù ngươi muốn áp chế ta, ngăn cản ta thì như thế nào? Ngươi có thể buông lời gièm pha ở trước mặt thái hậu, khiến thái hậu bất mãn đối với ta, chẳng lẽ ngươi còn có thể thay đổi cái nhìn của Hoàng thượng đối với ta hay sao? Chỉ cần Hoàng đế có tình ý, đừng nói là ngươi, cho dù là thái hậu cũng không có cách nào ngăn cản ta tiến cung. Một ngày nào đó, ta sẽ hung hăng dẫm nát ngươi ở dưới lòng bàn chân, Bùi Nguyên Ca hãy chờ đấy!”



Bởi vậy, đối mặt với ánh mắt ý tứ sâu xa của thái hậu, tuy Bùi Nguyên Vũ có chút không yên, nhưng không lộ ra vẻ khiếp sợ, bình tĩnh tự nhiên nói: “Thái hậu nương nương đối với tiểu nữ hết mực yêu thương, đương nhiên tiểu nữ cũng nhớ thương ngài. Không biết bệnh đau đầu của thái hậu nương nương đã đỡ nhiều hơn chưa?”



Lấy bà làm cớ đến dụ dỗ Hoàng đế, hiện tại bị vạch trần ngay mặt lại còn có thể bình tĩnh như vậy, giống như không có xảy ra chuyện gì... Thái hậu mỉm cười, vẻ mặt đã hoàn toàn khôi phục dịu dàng từ ái ngày xưa, nhưng sâu trong ánh mắt chậm rãi hiện lên ý lạnh và tàn nhẫn, Bùi Nguyên Vũ quá mức hám lợi và lạnh bạc, dám lấy Thái hậu làm cầu nối để tiến thân, thật là lớn mật! Nghĩ rằng được Hoàng đế chú ý thì Thái hậu bà sẽ không có biện pháp trị nàng ta hay sao? Một thứ nữ nho nhỏ của Bùi phủ cũng dám kiêu ngạo như thế!



“Đã đỡ nhiều rồi, con thật có lòng quan tâm ai gia!” Thái hậu khoan thai cười nói, vẻ mặt hòa ái.



Thấy vẻ mặt Thái hậu như vậy, Bùi Nguyên Vũ càng cảm thấy mình nghĩ không sai, tuy rằng bà là Thái hậu, nhưng cũng không phải vạn năng, nếu không với sự chán ghét của bà đối với Triệu Tiệp Dư, sẽ không dễ dàng tha thứ cho sự tồn tại của nàng ta như thế. Chỉ cần Hoàng đế che chở nàng, cho dù là Thái hậu cũng không thể làm gì nàng! Nghĩ vậy, Bùi Nguyên Vũ cười càng nồng hậu, không nói tiếp nữa, chỉ phúc thân với Thái hậu.



Sau khi nói chuyện phiếm với mọi người vài câu, Thái hậu hạ lệnh cho mọi người lui ra, chỉ giữ Bùi Nguyên Vũ lại.



Ra khỏi lều của Thái hậu, Hoàng đế nói có chuyện quan trọng khác nên rời đi, Bùi Nguyên Ca đang muốn từ biệt với Vũ Oản Yên, lại bị Vũ Oản Yên gọi lại.



Cẩn thận đánh giá Bùi Nguyên Ca mặt mày như vẽ, da trắng như tuyết trước mắt, trong lòng Vũ Oản Yên xuất hiện muôn vàn suy nghĩ, đôi mắt thay đổi liên tục, vài lần mấp máy môi, từ đầu đến cuối lại không nói gì. Nếu nói nàng không ghen tị và để ý chút nào đối với Bùi Nguyên Ca, đó là gạt người, nghĩ đến ngôn hành (lời nói và hành động) của Phó Quân Thịnh, nghĩ đến mối duyên trước đây của hắn và Bùi Nguyên Ca, trong lòng Vũ Oản Yên thực sự có cái gai. Nàng biết suy nghĩ như thế là vô ích, càng biết hiện tại không nên đối nghịch với Bùi Nguyên Ca, nhưng mà, tuy lý trí biết vậy nhưng lại vô ích với cái gai trong lòng.



Nàng là thê tử của Phó Quân Thịnh!


Bùi Nguyên Vũ trầm ngâm suy nghĩ, nói: “Bởi vì... Cảm giác mới mẻ đã qua.”



“Không sai, mỹ nhân thiên hạ đều là của Hoàng đế, chỉ cần muốn đều có thể được, bởi vì dễ dàng, cho nên Hoàng thượng sẽ đặc biệt soi mói, hễ có chút bất mãn, cũng rất dễ dàng lạnh nhạt, dẫn tới thất sủng. Bởi vì, vĩnh viễn đều có càng nhiều mỹ nhân đang chờ Hoàng thượng!” Thái hậu chậm rãi nói, “Cho nên, muốn giữ được vinh sủng, cơ bản nhất chính là biết yêu thích của Hoàng thượng, mỗi việc làm, mỗi thứ trình lên Hoàng thượng đều phải chính xác chạm đến tâm khảm của Hoàng thượng, đều làm cho Hoàng thượng cảm thấy được ấm áp săn sóc, vừa lòng khắp nơi. Những lời này ai gia cũng từng nói, dù sao ai gia ở trong cung vài thập niên, lại là mẫu hậu của Hoàng thượng, còn có ai có thể rõ ràng hơn ai gia trong việc đó chứ?”



Nói tới đây, Thái hậu dừng một chút, nói, “Đáng tiếc, phế hậu cũng không nghe ai gia khuyên bảo, Hoa phi cũng lỗ mãng, ngoại trừ hai người này, trong nhóm phi tần còn lại, ai gia cũng không nhìn trúng ai. Bởi vậy, những năm gần đây, ai gia không thèm để ý chuyện trong hậu cung. Nay hậu vị còn trống, trong hậu cung quần ma loạn vũ (ý nói tranh giành gay gắt), thật sự không ra thể thống gì, ai gia lại không thể can thiệp việc riêng của Hoàng thượng, nên mới có ý định muốn mang người bên cạnh dạy dỗ hầu hạ Hoàng thượng, vốn cảm thấy đứa nhỏ Nguyên Ca này thông minh lanh lợi...”



Nhìn Bùi Nguyên Vũ, thái hậu mỉm cười, bỗng nhiên chuyển đề tài câu chuyện: “Nguyên Vũ, hôm nay ai gia nói ngươi vài câu, không phải ngươi còn đang ghi hận ai gia đấy chứ?”



Nghe ý Thái hậu, hình như muốn lựa chọn nàng và Bùi Nguyên Ca, tim Bùi Nguyên Vũ đập thình thịch, hơn nữa, trong lời nói của Thái hậu mơ hồ để lộ ra ý muốn nàng sủng nhất hậu cung, thậm chí đạt được ngôi vị Hoàng hậu... Đôi mắt Bùi Nguyên Vũ nóng bỏng, vội hỏi: “Thái hậu nương nương, nếu Thái hậu bằng lòng đề bạt tiểu nữ, tiểu nữ nguyện vì Thái hậu máu chảy đầu rơi!”



Quả nhiên là người ham quyền thế công danh lợi lộc, mà còn lạnh bạc!



Thái hậu cười lạnh trong lòng, lại vẫn giả bộ từ ái nói: “Xem ra lúc trước ai gia thật sự nhìn lầm người! Nguyên Vũ, chỉ cần ngươi cố gắng nghe lời ai gia, có ai gia dạy dỗ, bảo đảm ngày sau ngươi vinh sủng không suy, trở thành nữ tử được sủng ái nhất trong hậu cung! Ngươi... Cũng không nên phụ lòng ai gia mới được!”



Bùi Nguyên Vũ cho rằng Thái hậu nói nhìn lầm người là ý chỉ xem Bùi Nguyên Ca là vật quý, nay muốn nàng thay thế địa vị của Bùi Nguyên Ca. Đây là mục đích của nàng cho tới nay, càng là hy vọng và mục đích của lần thu săn này, nàng cho rằng mình hẳn là đạt được Thái hậu nâng đỡ, bởi vậy không nghi ngờ, chỉ cảm thấy đương nhiên, vui vẻ nói: “Thái hậu nương nương xin dặn dò, tiểu nữ mọi sự nghe theo người!”



Thái hậu lộ ra ý cười thật sâu, vẫy tay nói: “Ngươi lại đây, ai gia nói cho ngươi....”