Đích Nữ Vô Song

Chương 167 : Âm mưu tính kế

Ngày đăng: 15:15 30/04/20


Đối với việc thái hậu đột nhiên có ý tốt, Bùi Nguyên Vũ vốn còn cảnh giác, nhưng khi nghe thái hậu giảng giải yêu thích của hoàng đế so sánh với hiểu biết của mình thật sự là một trời một vực, lại phát hiện từng lời thái hậu là thật, cũng không sai, liền chậm rãi yên tâm. Thoạt nhìn, bởi vì nàng và hoàng thượng “ngẫu nhiên gặp gỡ”, hơn nữa mới vừa rồi hoàng thượng khen ngợi nàng, quả thật làm cho thái hậu thay đổi cách nhìn. Dù sao, hiện tại Diệp thị đang trong thời kì rung chuyển, thái hậu cũng sẽ không muốn gây thêm thù hằn vào thời điểm này.



Huống chi, nàng và thái hậu vốn không có xung đột lợi ích trực tiếp.



Chỉ cần thái hậu dụng tâm giúp đỡ nàng, Bùi Nguyên Vũ sẵn sàng tạm thời làm chút việc cho thái hậu xem như là trao đổi.



“Tạm thời ai gia chỉ nói cho ngươi những thứ này, nếu trong một lần nói cho ngươi quá nhiều việc, ngươi cũng không nhớ được.” Thái hậu bỗng nhiên dừng lại, nhìn Bùi Nguyên Vũ mặt mày hớn hở, bộ dáng đang đắm chìm trong đó, trong lòng càng thêm xác định, một khi Bùi Nguyên Vũ tiến cung nhận được vinh sủng chắc chắn sẽ phản bội, rõ ràng chính là Triệu Tiệp Dư thứ hai, cho nên, phải thừa dịp hiện tại hoàng đế còn chưa xem trọng nàng ta, hoàn toàn bóp chết hy vọng của nàng ta!



Đôi mắt Bùi Nguyên Vũ sáng ngời nói: “Đa tạ thái hậu nương nương dạy bảo, sau này tiểu nữ chắc chắn sẽ nghe theo thái hậu nương nương!”



Hừ, khi có thể được tiện lợi từ chỗ bà thì ngàn y trăm thuận (mọi việc nghe theo), một khi thái hậu tỏ vẻ bất mãn, Bùi Nguyên Vũ liền quăng bà sang một bên, tự làm theo ý mình, còn vì thế dương dương tự đắc, thật sự là ngu muội! Đôi mắt thái hậu càng u ám, ý cười nơi khóe miệng cũng càng ngày càng sâu, giả vờ giả vịt nói, “Chỉ cần ngươi nghe lời ai gia, tự nhiên sẽ có chỗ tốt của ngươi! Tục ngữ nói rất hay, rèn sắt phải rèn khi còn nóng, ai gia thấy vừa rồi hoàng thượng rất có cảm tình đối với ngươi... Vừa vặn ai gia có sắc thuốc bổ cho hoàng thượng, ngươi thay ai gia đưa qua đi!”



Nói xong, vỗ vỗ tay, Trương ma ma vén rèm tiến vào, trên tay là khay đựng chén thuốc bổ cho hoàng đế.



Bùi Nguyên Vũ biết, đây là thái hậu cố ý tạo cơ hội cho nàng tiếp cận hoàng thượng, phúc thân nói: “Đa tạ thái hậu nương nương ưu ái, tiểu nữ tất nhiên sẽ không phụ nhờ vả của thái hậu nương nương.”



“Nhớ kỹ lời ai gia, làm việc phải có đúng mực, như vậy mới có thể khiến hoàng thượng thích!” Thái hậu tha thiết dặn dò nói.




Hoàng đế nhíu mày, nhìn thái hậu, lại nhìn Bùi Nguyên Vũ: “Mẫu hậu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”



Trương ma ma đi về phía trước từng bước, cung kính nói: “Nô tỳ cả gan, thái hậu nương nương không hề hạ lệnh phái Bùi đại tiểu thư đưa thuốc bổ cho hoàng thượng! Lúc trước, Bùi đại tiểu thư xảy ra tranh chấp với Lý trạng nguyên, thái hậu gọi Bùi đại tiểu thư tới, răn dạy vài câu, ai biết Bùi đại tiểu thư vô cùng ấm ức, căm giận rời đi, không lâu sau lại đi chung với hoàng thượng, còn nói là tới thăm hỏi thái hậu nương nương. Hoàng thượng, lúc ấy Bùi đại tiểu thư mới từ lều của thái hậu rời đi không lâu, làm sao đột nhiên lại muốn đến thăm hỏi thái hậu nương nương? Thái hậu nương nương nhớ kỹ nàng là cô nương gia mặt mỏng, không đành lòng vạch trần khiến Bùi đại tiểu thư không còn mặt mũi. Không ngờ, Bùi đại tiểu thư to gan lớn mật, thấy thái hậu nương nương nhân từ, lại dám lấy danh nghĩa thái hậu đi đến lều của hoàng thượng!”



Nói xong, lấy khay trong tay Lộ thái y phía sau, nói: “Thái hậu nương nương quả thực lo lắng thân thể hoàng thượng, dặn dò thái y hầm thuốc bổ cho hoàng thượng, bởi vậy mới đến lều của hoàng thượng. Nếu thái hậu thật sự dặn dò cho Bùi đại tiểu thư thì cần gì tự mình đưa đến đây? Kính xin hoàng thượng minh giám!”



“Không phải! Không phải như thế!”



Rốt cụôc Bùi Nguyên Vũ tỉnh lại từ trong mộng đẹp, mơ hồ nhận ra mình rơi vào cạm bẫy, hốt hoảng nói: “Hoàng thượng minh giám, thật sự là thái hậu nương nương dặn dò tiểu nữ mang đến. Cho dù tiểu nữ có gan to bằng trời, cũng không dám giả truyền ý chỉ thái hậu! Thuốc này... Thuốc này chính là thái hậu nương nương đưa cho tiểu nữ, lệnh tiểu nữ đưa tới, thỉnh hoàng thượng minh giám!”



Trương ma ma tiến lên, đặt khay cầm trong tay lên bàn, nhìn chén thuốc bên cạnh do Bùi Nguyên Vũ mang đến, khinh thường nói: “Bùi đại tiểu thư, cho dù ngươi muốn mượn danh nghĩa thái hậu nương nương, cũng nên giả trang cho giống một chút! Ngươi nhìn chén thuốc bằng sứ trắng này xem, rõ ràng chỉ là ra từ quan diêu, vốn là không phải đồ sứ tinh phẩm (loại tốt nhất) trong Huyên Huy cung. Lại nói, thái hậu muốn hầm thuốc bổ cũng nên dùng tới huyết yến tốt nhất, mà ngươi nhìn một chút trong chén thuốc do ngươi mang đến chỉ là tổ yến thượng phẩm bình thường, ngươi đến khố phòng của Huyên Huy cung nhìn một cái, xem trong Huyên Huy cung có thể có vật như vậy hay sao?”



Nói xong, lại nhìn hoàng đế nói: “Nếu hoàng thượng không tin, có thể tuyên thái giám tổng quản Huyên Huy cung đến hỏi, thì có thể biết chén thuốc này tuyệt đối không phải là thuốc bổ thái hậu đưa cho hoàng thượng!”



Đúng lúc này, Lộ thái y phía sau bà bỗng nhiên biến sắc, nghẹn ngào nói: “Không đúng, thứ trong chén thuốc này có vấn đề!”