Đích Nữ Vô Song

Chương 178 : Khiêu khích

Ngày đăng: 15:15 30/04/20


“Ôn tỷ tỷ còn đang chờ ta.” Không biết qua bao lâu, Bùi Nguyên Ca mới tỉnh táo lại từ trong triền miên. Tuy rằng nói nàng không phải kiểu người uốn éo ra vẻ, nếu thích Vũ Hoằng Mặc, thì thản nhiên thừa nhận. Nhưng nghĩ đến hôn môi mới vừa rồi, vẫn cảm thấy hai gò má nóng lên, theo bản năng muốn chuyển đề tài câu chuyện, ho khan một tiếng nói, “Ta và Ôn tỷ tỷ học cưỡi ngựa, nàng đưa Lý tiểu thư đến chỗ thái y, rất nhanh sẽ trở về, nếu phát hiện không thấy ta, nàng sẽ sốt ruột!”



Dưới sự bối rối, ngay cả nói chuyện cũng có chút nói năng lộn xộn.



“Vì sao tìm Ôn Dật Lan?” Vũ Hoằng Mặc vốn nhớ Nguyên Ca nhớ đến phát điên, lại vừa mới hẹn thề, đúng là muốn mọi thời khắc đều dính cùng một chỗ với nàng, nghe được Nguyên Ca nói muốn rời đi lại là vì Ôn Dật Lan, trong lòng khó tránh khỏi có chút không thoải mái, hừ lạnh một tiếng, nói: “Cho dù toàn bộ vương triều Đại Hạ, thuật cưỡi ngựa của ta cũng được tính là nổi trội! Muốn học cưỡi ngựa, tìm Ôn Dật Lan gì chứ? Ta dạy cho nàng!”



Sớm muộn gì có một ngày, hắn phải trừng trị đi nữ nhân vướng bận Ôn Dật Lan kia!



Có điều, không thể để cho Nguyên Ca biết là được...



“Được rồi, Hoằng Mặc, đừng cáu kỉnh!” Bùi Nguyên Ca nói lời mềm mỏng, “Ta là nói thật, ta ở trong này chậm trễ lâu như vậy, có lẽ Ôn tỷ tỷ đã sớm trở lại, không thấy ta, nói không chừng sẽ cho rằng ta đã xảy ra chuyện, nếu bởi vậy ầm ĩ lớn chuyện, ngược lại không tốt! Hơn nữa, ngươi bị trọng thương như vậy, tối hôm qua lại sốt cao, vừa mới hạ sốt, hẳn là cố gắng điều dưỡng, nhanh chóng trở về dưỡng thương!”



Cuối cùng vẫn là xem ở trên phần nàng đang suy nghĩ cho hắn, Vũ Hoằng Mặc miễn cưỡng tiếp nhận lý do của nàng, phóng ngựa đưa nàng đến rừng rậm bên cạnh, ngó nghiêng đầu ra phía ngoài dò xét, bỗng nhiên đôi mắt sáng ngời, vui vẻ nói: “Được rồi, Ôn Dật Lan còn chưa trở về, không bằng chúng ta lại chờ một lúc ở trong này, chờ nàng ấy trở lại, nàng lại đi ra?” Nói xong, ánh mắt lóe sáng lóe sáng nhìn Bùi Nguyên Ca, óng ánh như ngôi sao.



Bùi Nguyên Ca không khỏi bật cười, nhưng trong lòng cũng dâng lên một loại ngọt ngào khôn kể. Nàng thích loại cảm giác được hắn không muốn xa rời này, thật giống như có sợi dây vô hình buộc chặt lẫn nhau cùng một chỗ, mà không phải một mình kịch một vai: “Đứa ngốc!”



Vũ Hoằng Mặc cong môi cười, cho dù là bị Nguyên Ca mắng đứa ngốc, cũng là vui vẻ.




“Nguyên Ca, đừng để ý tới nàng, căn bản là không có cách nào nói lý!” Thấy Bùi Nguyên Ca lại đây, Ôn Dật Lan kéo cánh tay của nàng lại, căm giận nói, “Sau khi ta đưa Lý tiểu thư đi trở về không thấy muội, bèn cưỡi ngựa tìm khắp nơi, kết quả là bị Diệp Vấn Khanh chặn ở đây, nói ta liên thủ với muội ỷ thế hiếp người, bắt nạt Triệu Nguyệt Yến, cướp ngựa của nàng ta, chiếm chỗ cưỡi ngựa của nàng ta trước. Đáng giận nhất là, ngay cả quan viên trông giữ ngựa cũng không biết xảy ra chuyện gì, lại ăn khớp với lời Diệp Vấn Khanh nói, nói Triệu Nguyệt Yến nhận đi là ngựa của Lý tiểu thư, những người đó lại khóc sướt mướt nói chúng ta bắt nạt người, quả thật buồn cười!”



“Cái gì chứ? Không phải mới vừa rồi các ngươi ồn ào muốn tới chỗ quan viên trông giữ ngựa chứng thực sao? Hiện tại chứng minh là Lý Tiêm Nhu cướp con ngựa của ta, sao lại muốn chơi xấu rồi? Không phải mới vừa rồi nói muốn đến chỗ thái hậu nương nương phân xử sao? Tốt, hiện tại chúng ta để cho mọi người đến phân xử thử!” Nghĩ đến có quan viên trông giữ ngựa làm chứng, Triệu Nguyệt Yến lại có sức lực, không nhịn được vượt lên khiêu khích Bùi Nguyên Ca.



Tốt nhất có thể bởi vì sự kiện này khiến thái hậu nổi lên ác cảm với Bùi Nguyên Ca, xem về sau nàng còn kiêu ngạo như thế nào.



Bùi Nguyên Ca đương nhiên hiểu đã xảy ra chuyện gì, tuy nói đã trải qua phế hậu, hoàng đế lại đang ra tay loại trừ, nhưng bởi vì làm bí ẩn, hơn nữa thủ đoạn của thái hậu, người ở bên ngoài thoạt nhìn Diệp thị vẫn là một mảnh màu sắc rực rỡ, quan viên trông giữ ngựa tất nhiên là muốn lấy lòng Diệp Vấn Khanh, bởi vậy sửa miệng theo nàng ta, mà Diệp Vấn Khanh và Triệu Nguyệt Yến lại muốn dựa vào chuyện này chèn ép danh tiếng của nàng.



Thật sự là ngây thơ, cho rằng có lời nói của quan viên trông giữ ngựa là đủ rồi sao?



“Ngươi đừng đổi trắng thay đen ở chỗ này, rõ ràng chính là các ngươi bắt nạt Lý tiểu thư, còn hại nàng bị thương, hiện tại lại trả đũa!” Ôn Dật Lan tức giận nói.



Triệu Nguyệt Yến có chút đắc ý: “Ngươi luôn miệng nói chúng ta bắt nạt Lý Tiêm Nhu, cứơp ngựa của nàng ta, làm hại nàng ta bị thương, có ai thấy được sao? Chỉ có các ngươi ở đây dứt khoát nói bậy, ai sẽ tin?”



“Ta thấy!”