Đích Nữ Vô Song

Chương 177 : Nụ hôn đính ước

Ngày đăng: 15:15 30/04/20


“....” Bùi Nguyên Ca không nói gì.



Lời này của mình cũng không có vấn đề, Vũ Hoằng Mặc lớn lên ở trong kẽ hở, hoàng đế đối với hắn thuần tuý là lợi dụng, cũng không có bao nhiêu thiệt tình; tuy rằng mẹ đẻ Vương mỹ nhân thương hắn vô cùng sâu sắc, cũng không có cách nào, phải làm ra tình hình mẫu tử quyết liệt; tuy rằng Liễu quý phi cũng có thiệt tình đối với hắn, nhưng cũng bởi vì phần thiệt tình này mà ngờ vực vô căn cứ đủ kiểu đối với Vũ Hoằng Mặc và Vương mỹ nhân. Vũ Hoằng Mặc lớn lên dưới hoàn cảnh như vậy, vừa muốn bảo vệ mẹ đẻ, lại muốn hiếu thuận Liễu quý phi, còn phải chống lại Vũ Hoằng Triết với Diệp thị, quả thật vất vả gian nan.



Hắn mới mười sáu tuổi, lại phải đối mặt sự phức tạp như thế, tình hình trầm trọng như thế, khắp nơi đều phải chú ý toàn bộ, hơi không cẩn thận sẽ có thể vạn kiếp bất phục!



Tình cảnh này, sao không làm cho người ta sinh lòng thương tiếc?



Vấn đề là Bùi Nguyên Ca có tâm tình như vậy rất bình thường, nhưng lời như vậy nói ra từ miệng đương sự như Vũ Hoằng Mặc, còn dùng biểu tình nghiêm trang như vậy, lại không hiểu sao đi liền sự xa cách, không những làm cho ý thương tiếc của Bùi Nguyên Ca tan thành mây khói, thậm chí có loại xúc động muốn cắn hắn.



Nhìn vẻ mặt Bùi Nguyên Ca, Vũ Hoằng Mặc nhất thời cười ha hả.



Không giống với ý cười hắn đã từng mê hoặc diêm dúa lòe loẹt, cũng không phải cái loại tà mị như cười như không này, lúc này hắn rút đi tất cả ngụy trang và tâm cơ, nụ cười thuần túy mà trong suốt, thật sự giống một thiếu niên mười sáu tuổi, tinh thần phấn chấn mà bồng bột, đơn giản mà thoải mái. Nụ cười tràn ngập sức cuốn hút như vậy, xuất hiện ở trên mặt tuyệt mỹ của Vũ Hoằng Mặc, mang theo một luồng rực rỡ chói mắt nói không nên lời, làm người ta hoa mắt.



Ở dưới nụ cười của hắn như vậy, cho dù Bùi Nguyên Ca cũng không nhịn được có chút mê muội.



Mà đồng thời, nhìn ý cười thuần túy của hắn như vậy, trong lòng Bùi Nguyên Ca cũng chậm rãi dâng lên một cỗ ấm áp và nhu tình khôn xiết.



“Nhưng mà, nếu không tìm thấy thất điện hạ thì làm sao bây giờ?” Bùi Nguyên Ca hỏi, “Dù sao, giống như lời ngươi nói, dưới tình hình rối loạn như vậy, một đứa trẻ mới sinh như thất điện hạ muốn sống sót thật sự quá khó khăn. Hơn nữa, ngươi cũng không có chút manh mối nào, bắt đầu tìm kiếm hẳn là rất khó nhỉ! Nếu không tìm thấy thất điện hạ, vậy tương lai ngươi tính làm như thế nào?”



“Nếu không tìm thấy thất hoàng huynh thì....” Vũ Hoằng Mặc bỗng nhiên trầm mặc, dừng một chút, một lúc lâu mới thấp giọng nói, “Ta vẫn hy vọng có thể tìm được thất hoàng huynh, có thể an ủi ổn định nỗi đau mất con của mẫu phi, có thể đoàn tụ với mẫu thân. Nếu không thể thì.... Vậy vì mẫu thân, ta sẽ đối địch với mẫu phi! Cả đời này của mẫu thân bi thương như thế, lại vì ta mà chịu khóc nhiều như vậy, dù như thế nào, ta cũng phải cho bà một tuổi già yên ổn an lành! Mà mẫu phi....”



Trong lòng Vũ Hoằng Mặc bỗng nhiên lo lắng, không nhịn được ôm Bùi Nguyên Ca càng chặt hơn.



“Ta sẽ không bởi vì mẫu phi mà bỏ mẫu thân, nhưng cũng sẽ không vì mẫu thân mà bỏ mẫu phi, với ta mà nói thì họ đều quan trọng! Nhưng mà, dường như mẫu phi lại không cho là như vậy, có lẽ bà ấy luôn cảm thấy, ta và mẫu thân là mẫu tử huyết mạch tương liên, điều này khiến cho bà rất không yên ổn, tràn ngập lo lắng và sầu lo. Từ lúc sáu năm trước, khi ta hiểu được dụng tâm lương khổ của mẫu thân thì cũng đã nhận ra loại đề phòng và lo lắng này của mẫu phi, thậm chí, ngẫu nhiên ta nhắc tới mẫu thân trong lúc vô ý, đều làm cho mẫu phi như lâm đại địch. Cho nên, khi đó dù rằng ta biết mẫu thân vì ta chịu khổ sở, nhưng ta lại không làm rõ, mà là ngầm yên lặng khắc ghi, cắn răng dùng hết toàn lực đi học võ, học binh pháp, học âm mưu dương mưu, học đủ thứ có thể giúp bản thân ta lớn mạnh, bắt lấy hết thảy cơ hội làm việc cho phụ hoàng, yên lặng tích góp sức mạnh.... Nguyên Ca, nàng có biết, vì sao ta phải làm như vậy không?”
Cho nên, từ lúc còn rất nhỏ, ta đã thề, ta tuyệt đối sẽ không dẫm vào vết xe đổ của phụ thân, ta sẽ lựa chọn nữ tử ta thích làm vợ, ngoại trừ nàng, ta sẽ không gặp mặt bất kỳ nữ nhân nào. Cho nên năm đó, khi mẫu phi nói với ta, Xuân Dương cung nên bố trí cung nữ dẫn dắt, ta rất kiên quyết từ chối, thậm chí vì thế trục xuất tất cả cung nữ khỏi Xuân Dương cung, chỉ để lại thái giám và ám vệ hầu hạ, chính là nguyên nhân này. Ta nói đời này chỉ có một mình nàng, không phải lời ngon tiếng ngọt lừa gạt nàng, ta là thật lòng!”



Nhìn ánh mắt Vũ Hoằng Mặc chân thành mà kiên nghị, rốt cụôc Bùi Nguyên Ca có chút tin tưởng, hắn là nói thật, khóe miệng chậm rãi hiện lên ý cười, trong đôi mắt có ánh sao sáng chói, bỗng nhiên nở nụ cười xinh đẹp, dùng sức gật đầu: “Được, chỉ cần chàng không phụ lòng ta, dù cho con đường phía trước có bao nhiêu khó khăn, có bao nhiêu nguy hiểm, ta đều bằng lòng ở bên cạnh chàng, chúng ta cùng nhau cố gắng!”



“Nguyên Ca!”



Rốt cụôc có được hứa hẹn của nàng, tâm tình Vũ Hoằng Mặc kích động, khó có thể dùng lời diễn tả đựơc, không nhịn được ôm nàng vào trong lòng gắt gao.



Hai tay Bùi Nguyên Ca chậm rãi vòng lấy hông hắn, nhẹ nhàng mà dựa đầu vào trước ngực rắn chắc của hắn.



Kiếp trước, bởi vì Chương Vân và Vạn Quan Hiểu lừa gạt, bởi vì sống giả dối như vậy, bị chết thảm thiết như vậy, cho nên sau khi sống lại nàng không hề tin tưởng bất kỳ cảm tình gì, lạnh lùng lòng dạ ác độc như huyền băng. Nhưng mà, trong sự kiện yểm trấn, Tử Uyển tình nguyện vì nàng thừa nhận ô danh; gặp chuyện ở Bạch Y am, Thư Tuyết Ngọc vì cứu nàng mà lấy thân dụ địch; phủ Thọ Xương Bá từ hôn, Bùi Chư Thành vì nàng đập phá Trấn Quốc hầu, còn muốn ầm ĩ sự tình đến ngự tiền, không tiếc máu tung toé ngự thư phòng vì cầu được công bằng cho nàng; mà hiện tại, Vũ Hoằng Mặc yên lặng trả giá không cầu nàng hồi báo cho tới nay, cùng với thẳng thắn thành khẩn và chân thành tha thiết vào giờ phút này lại cảm động nàng....



Có lẽ, ông trời cho nàng cơ hội sống lại một lần, ngoại trừ báo thù, mà quan trọng hơn là muốn nàng nhìn rõ ràng người bên cạnh, nhận rõ người chân chính yêu nàng, bảo vệ nàng...



Tuy rằng đời này, nàng gặp phải càng nhiều bão táp và vòng xoáy so với kiếp trước, nhưng cũng thu hoạch tình cảm càng nhiều càng chân thành tha thiết so với kiếp trước.



Vì yêu nàng, mà nàng cũng yêu người đó, nàng đồng ý trả giá hết thảy!



“Nguyên Ca, nàng biết không? Ta rất vui vẻ, cho tới bây giờ cũng không có vui vẻ như vậy!” Vũ Hoằng Mặc lẩm bẩm, nhìn kiều nhan (vẻ mặt yêu kiều) gần trong gang tấc, nhất là môi anh đào mềm mại như là đóa hoa kia, rốt cụôc không nhịn được cúi đầu, nhẹ nhàng bao trùm lên, khác biệt với lần cưỡng hôn ở Thanh Bình Nhạc kia, lần này Vũ Hoằng Mặc trằn trọc hôn nhẹ, dịu dàng mà triền miên.



Bùi Nguyên Ca không từ chối, cũng không né tránh, chậm rãi nhắm mắt lại...



Lá rụng màu vàng óng không ngừng bay xuống ở bên cạnh hai người, thấp thoáng bổ trợ hai người hôn nhau, trở thành một bức họa cuối mùa thu đẹp nhất.