Đích Nữ Vô Song

Chương 192 : Cùng nàng quỳ từ đường

Ngày đăng: 15:15 30/04/20


Editor: Vy Vy 1505



Trong từ đường yên tĩnh trang nghiêm, ánh nến lập lòe, Bùi Nguyên Ca lẳng lặng quỳ tư quá (tự kiểm điểm). Bỗng nhiên tiếng gió lay động, một bóng dáng màu đỏ bay tiến vào, dừng ở bên cạnh bồ đoàn của nàng. Dưới ánh nến chiếu rọi, đôi mắt người tới lộng lẫy như sao trời, ánh mắt long lanh sáng ngời, vốn là dung nhan hắn tuyệt mỹ lại càng trở thành có một không hai cõi trần, dưới bóng đêm, người khác chỉ cần nhìn thôi cũng khiến tim đập thình thịch.



"Hoàng Mặc? Sao chàng lại tới đây? Còn bị thương tại sao lại chạy loạn?"



Theo ban đầu kinh ngạc, đến vui mừng, lại đến lo lắng, tất cả cảm xúc đều biểu lộ không bỏ sót trong lời nói của Bùi Nguyên Ca, trong lòng Vũ Hoàng Mặc càng cảm thấy vui mừng, cũng nhẹ nhàng mà quỳ gối trên bồ đoàn bên cạnh nàng, quỳ cùng nàng: "Ta đoán sau khi nàng trở về, Bùi thượng thư chắc chắn sẽ phạt nàng, cho nên lại đây thăm nàng. Đừng mãi quỳ bất động, lâu lâu đứng dậy hoạt động một chút, dù sao ta cũng sẽ không để Bùi thượng thư phát hiện đâu!".



Nói đến cuối câu, trong giọng nói dẫn theo ý bướng bỉnh.



Bùi Nguyên Ca liếc trắng mắt: "Cha phạt ta quỳ từ đường, tự nhiên phải thành tâm, sao có thể bằng mặt không bằng lòng?"



Nếu là lúc trước quan hệ giữa nàng và Bùi Chư Thành cứng ngắc, nàng sẽ mặc kệ chuyện này đó. Nhưng hiện tại nàng thật sự xem ông là phụ thân, tự nhiên kính sợ thành khẩn, sẽ không chỉ đáp ứng cho có lệ.



Đây là lần đầu tiên Vũ Hoàng Mặc nhìn thấy Bùi Nguyên Ca nghe lời như vậy, cảm thấy rất thú vị, cười nhìn nàng.



"Đừng nói chuyện của ta, sao chàng lại chạy đến đây? Thương thế của chàng thế nào?".



Bùi Nguyên Ca vội vàng hỏi: "Chàng vốn bị thương rất nặng, cũng căn bản không có thời gian dưỡng thương, hôm nay lại cậy mạnh tham gia thu săn. Sau cùng tuy là người khác không phát hiện, ta cũng là nhìn ra sắc mặt chàng không đúng, là ở trên mặt ngụy trang gì đó, sợ bị người nhìn ra sắc mặt tái nhợt phải không? Nếu thương thế nặng như vậy, nên dưỡng thương cho tốt, tại sao lại chạy loạn như thế này? Còn dùng khinh công, chàng không muốn khỏe lại có phải không?".



Vũ Hoàng Mặc đương nhiên nghe ra sự quan tâm và lo lắng trong lời nói của nàng, ý cười trên mặt càng sáng lạn hơn nữa.



"Thương thế đúng là rất nặng, nhưng mà, ta muốn gặp nàng!", Vũ Hoàng Mặc nhẹ giọng nói, sóng mắt dịu dàng như nước mùa xuân, làm người ta say mê.


Mà đúng lúc này, ngoài từ đường bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.



"Hình như có người lại đây, nghe tiếng bước chân là người biết võ  —— là Bùi thượng thư!", Vũ Hoàng Mặc nói.



Phụ thân?



Đêm hôm khuya khoắc, lúc này nàng và Vũ Hoàng Mặc cô nam quả nữ (trai đơn gái chiếc), nếu bị cha nhìn thấy, nàng nhất định phải chết! Nghĩ đến đây, Bùi Nguyên Ca đẩy đẩy hắn, vội vàng nói: "Mau tránh đi, đừng để cha ta bắt được!".



Tai nghe tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, thấy Nguyên Ca thất kinh như thế, Vũ Hoàng Mặc nhìn xem bốn phía, bỗng nhiên nhún người nhảy lên, nhẹ nhàng dừng trên xà nhà. Bùi Nguyên Ca vội vàng cầm lấy bồ đoàn hắn quỳ mới vừa rồi nhét dưới gối chính mình, tránh cho bị phụ thân nhận ra có người vừa quỳ trên bồ đoàn này, phát hiện sơ hở, lập tức đứng thẳng thắt lưng, thẳng tắp mà quỳ.



Ngay khi nàng vừa làm tốt việc này xong, cửa từ đường cũng "két" một tiếng bị đẩy ra, Bùi Chư Thành chậm rãi đi vào.



Nhìn thấy trên người Bùi Chư Thành bộ quần áo màu xanh dương hải quân, Vũ Hoàng Mặc bỗng nhiên ngẩn ra. Hắn biết bộ quần áo này, nhớ khi đó hắn sốt cao đi vào khuê phòng Nguyên Ca, tỉnh lại nhìn thấy trên giá thêu của Nguyên Ca có bộ quần áo như thế. Khi đó Nguyên Ca và Phó Quân Thịnh vừa mới đính hôn, hắn còn tưởng rằng Nguyên Ca may cho Phó Quân Thịnh, trong lòng thực hụt hẫng, rất có xúc động muốn cắt hư bộ quần áo. Hiện tại nhìn thấy Bùi Chư Thành mặc bộ quần áo này mới hiểu được, thì ra là Nguyên Ca may cho phụ thân.



Nhưng mà.... Vũ Hoàng Mặc nhìn xem quần áo trên người Bùi Chư Thành, nhìn nhìn lại chính mình.



Ân, Nguyên Ca hẳn là cũng may cho hắn bộ quần áo mới đúng! Tốt nhất thêu thêm túi thơm, túi tiền gì đó, lại thêu cái khăn tay... Nghĩ đến lúc đó đồ vật trên người hắn đều là Nguyên Ca tỉ mỉ may cho hắn, khóe miệng Vũ Hoàng Mặc liền nhịn không được càng loan rộng ra phía trước.



"Phụ thân?", Bùi Nguyên Ca giả vờ như mới nhận thấy được Bùi Chư Thành tới gần, xoay người hỏi: “Sao cha lại đến đây?"



"Có một số việc muốn hỏi con, con đứng lên trước đi!"



Nghĩ đến Ca nhi quỳ lâu như vậy, nói ra cũng thực vất vả, trong lòng Bùi Chư Thành nhịn không được dâng lên ý thương tiếc, sau đó lại nghĩ đến những lời Thư Tuyết Ngọc nói, tức khắc mày nhíu chặt, nhìn con gái nhỏ duyên dáng yêu kiều, như đóa hoa mềm mại động lòng người, do dự mãi, vẫn là mở miệng hỏi: "Ca nhi, con và Cửu điện hạ... rất thân thiết sao?"