Đích Nữ Vô Song

Chương 193 : Cha vợ con rể giằng co

Ngày đăng: 15:15 30/04/20


Editor: Vy Vy 1505



Nghe phụ thân đột nhiên nhắc tới Vũ Hoàng Mặc, Bùi Nguyên Ca ám kình, tưởng là Bùi Chư Thành đã biết Vũ Hoàng Mặc nấp trên xà ngang, cố ý hỏi như vậy, lấy lại bình tĩnh mới nói: "Cha nói quen biết Cửu điện hạ là phương diện nào ạ?"



Bùi Chư Thành cũng hiểu được chính mình hỏi quá đường đột, nhưng lời nói của Thư Tuyết Ngọc cứ vọng trong đầu, cứ cảm thấy bất an trong lòng. Ông vốn là người ngay thẳng, không quen quanh co lòng vòng, trước mắt lại là con gái nhỏ được ông cực kỳ yêu thương, lại càng không muốn đùa giỡn tâm nhãn với nàng, đơn giản nói thẳng: "Nghe nói Cửu điện hạ trực tiếp kêu tên của con, gọi con là Nguyên Ca; lần này thu săn, lại ở thời khắc nghìn cân treo sợi tóc cứu tính mạng của con, còn có chút việc khác, cha tổng cảm thấy, Cửu điện hạ đối với con hình như có tâm tư khác. Nguyên Ca, con...."



Ông không nói thêm gì nữa, nhưng ý tứ trong lời nói cũng rất rõ ràng.



Bùi Nguyên Ca trầm mặc, nàng cũng biết rõ, nàng và Hoàng Mặc lén đính ước như vậy không hợp cấp bậc lễ nghĩa. Nếu đổi người khác tới hỏi, nàng hoặc là nói không biết, hoặc là trực tiếp trở mặt, sẽ không để cho người ta bắt được nửa điểm nhược điểm.



Nhưng mà, hiện tại người hỏi là Bùi Chư Thành yêu thương nàng như trân bảo, là phụ thân mà nàng kính trọng sâu sắc, nàng hiện tại có thể trả lời có lệ, nhưng tương lai chuyện này chắc chắn trồi lên mặt nước, đến lúc đó nếu phụ thân ý thức được nàng lừa ông...



Nàng từng bị người thân cận lừa gạt, biết rõ cảm giác đó thế nào cho nên không muốn gạt phụ thân như vậy.



Bởi thế, dừng một chút, Bùi Nguyên Ca cắn răng nói: "Vâng!"



Một chữ vô cùng đơn giản, nghe vào trong tai Bùi Chư Thành lại giống như sấm sét, ông có chút sửng sốt nói: "Ca nhi, con... con thật sự biết cha đang nói cái gì sao?"


Người này, lại dám hiện thân ngay thời điểm này, có phải ngại thiên hạ không đủ loạn hay không?



Bỗng nhiên nhận thấy được có người từ trên xà nhà nhảy xuống, ý niệm thứ nhất trong đầu Bùi Chư Thành là có kẻ trộm, trước hết bảo vệ Nguyên Ca ở sau người, đợi cho thấy rõ ràng người kia trước mắt dung nhan tuyệt diễm như yêu mỵ, nhận ra là Vũ Hoàng Mặc, nhất thời ngẩn ngơ, đầu tiên nghĩ đến là lời nói của mình khi nãy đều bị hắn nghe rành mạch, sau đó lại nhớ ra trước đó Nguyên Ca chỉ ở một mình, Vũ Hoàng Mặc hiển nhiên là lén tới gặp nàng, trong lúc nhất thời trên mặt chuyển thành màu vàng xanh tím, các màu biến ảo không ngớt, vẻ mặt thập phần xuất sắc.



Bùi Nguyên Ca đỡ trán không biết nói gì, nhịn không được xả Vũ Hoàng Mặc một phen, oán giận nói: "Chàng ra tới làm gì?"



Vũ Hoàng Mặc tự nhiên nhìn ra Bùi Nguyên Ca khó xử, cũng biết tiêu điểm mọi chuyện là ở chính mình, Bùi Chư Thành hiển nhiên hoài nghi chính mình có ý đồ khác, mà loại chuyện này, mặc cho Nguyên Ca nói được ba hoa chích choè, cũng không thể hiệu quả như chính hắn đi ra trước mặt Bùi Chư Thành. Hơn nữa, lúc trước Nguyên Ca vì che dấu cho hắn, sau khi nàng liều chết đua ngựa để thắng Lý Minh Hạo, Vũ Hoàng Mặc đã thề, tuyệt đối không để Nguyên Ca một mình động thân nghênh chiến thêm nữa, cho dù không thể hoàn toàn che chở Nguyên Ca, ít nhất cũng muốn đứng ở bên cạnh nàng, cùng nàng sóng vai vượt qua cửa ải khó khăn!



Trước tiên cho Nguyên Ca một ánh mắt để nàng yên tâm, sau đó Vũ Hoàng Mặc mới chắp tay với Bùi Chư Thành nói: "Hoàng Mặc gặp qua Bùi đại nhân."



Bùi Chư Thành tuy là Hình Bộ thượng thư, nhưng Vũ Hoàng Mặc là hoàng tử, ấn quy củ mà nói, Bùi Chư Thành ngược lại phải hành lễ với hắn mới đúng. Nhưng hắn lại chủ động chắp tay hành lễ với Bùi Chư Thành, lại tự xưng "Hoàng Mặc" mà không phải “bản điện hạ”, hiển nhiên là nể mặt Bùi Nguyên Ca, cho nên mới cung kính với ông như thế. Với tính cách đàng hoàng phóng túng như vậy của Cửu điện hạ, chuyện này đã thập phần khó được. Bùi Chư Thành khẽ gật đầu, vẻ mặt hơi tốt hơn một chút, lại vẫn bình tĩnh như cũ nói: "Cửu điện hạ đêm khuya giá lâm Bùi phủ, không biết có gì chỉ giáo?"



"Hoàng Mặc nhớ thương Nguyên Ca, bởi vậy đặc đến thăm hỏi.", Vũ Hoàng Mặc lạnh nhạt tự nhiên nói.



Bùi Chư Thành khóe miệng nhất thời run rẩy, nửa đêm lén lút vào từ đường Bùi phủ, cùng con gái ông cô nam quả nữ ở chung, ông e ngại mặt mũi Ca nhi, nếu phát tác sẽ làm Ca nhi mất mặt cho nên mới nói thế để che lấp. Vị Cửu hoàng tử này ngược lại, chẳng những không tìm bậc thang đi xuống, ngược lại trắng trợn táo bạo nói đến thăm hỏi Ca nhi, còn nói theo kiểu vô cùng đúng lý hợp tình, xem như thiên kinh địa nghĩa (chuyện hiển nhiên) bình thường, dường như ông chất vấn hắn là không có đạo lý, da mặt thực dày!(không phải dày bình thường, là siêu dày)



Bùi Nguyên Ca ở bên cạnh nghe vậy, sớm cúi đầu nhìn sàn nhà không nói gì, không thể nào nghe nổi nữa.