Đích Nữ Vô Song

Chương 212 : Nhược điểm của Lý Minh Hạo

Ngày đăng: 15:15 30/04/20


Editor: Vy Vy 1505



"Hoàng Mặc, chàng có nghe qua tên Cảnh Nguyên bao giờ chưa?"



Thấp thoáng dưới cây sồi xanh biếc xanh, Bùi Nguyên Ca một thân áo váy đỏ nhạt, phấn hồng như lay động, duyên dáng thướt tha. Kiếp trước nàng ở kinh thành hỗn hỗn độn độn, sau đó gả đi Giang Nam mới bắt đầu lột xác, nhưng tiếp xúc phần lớn đều là vùng phong thổ Giang Nam, bởi vậy đối với người trong kinh thành có chút xa lạ. Kiếp này tuy rằng trong lúc vô ý cuốn vào hoàng thất tranh đấu, nhưng chung quy thời gian ngắn, đối với nhà giàu nhà cao cửa rộng trong kinh thành cũng không hiểu biết, bởi vậy, từ sau khi Thái hậu nói mê bên tai tên Cảnh Nguyên, nàng trước hết nghĩ đến chính là tới hỏi Vũ Hoàng Mặc.



"Cảnh Nguyên? Chưa từng nghe được tên này!". Vũ Hoàng Mặc suy tư hồi lâu, vẫn là lắc đầu, hiển nhiên không hề ấn tượng với tên này. Bùi Nguyên Ca khẽ nhíu mày, lại hỏi: "Vậy chàng có biết kinh thành có từng có ngoại thích họ Cảnh hay không?". Thái hậu trong lúc nói mê từng nhắc tới, nữ tử tên Cảnh Nguyên từng là thái tử phi, còn nhắc tới Diệp Ngọc Trăn. Diệp Ngọc Trăn là tục danh (tên cúng cơm) của phế hậu, nói như vậy, Cảnh Nguyên hẳn là chính phi khi Hoàng đế còn là thái tử. Theo lý thuyết, nếu có thể phong thái tử phi, nói như thế nào xuất thân cũng không thấp mới đúng. Huống chi, thái tử chính phi, hơn nữa lúc ấy lại rất được lòng Hoàng đế, cho dù vốn là xuất thân không cao, gia tộc cũng có thể bởi vì vậy mà vinh quang một đoạn thời gian, không có khả năng không có tiếng tăm gì.



"Cảnh sao? Để ta suy nghĩ lại xem". Trong đầu Vũ Hoàng Mặc nhanh chóng lướt qua những phi tần một lần, như cũ lắc đầu, nói: "Nàng vừa nói như vậy, ta nhưng thật ra nghĩ tới, trong cung thật đúng là cho tới bây giờ đều không có phi tần họ Cảnh, ngay cả cung nữ nữ quan trung cũng chưa từng có họ Cảnh, đồng âm cũng không có. Nhưng mà cũng không kỳ quái, dù sao, họ Cảnh này vẫn là rất ít thấy. Như thế nào? Vì sao đột nhiên hỏi chuyện này?"



"..." Bùi Nguyên Ca trầm ngâm không nói. Vốn là nghĩ đến có thể từ chỗ Hoàng Mặc được đến một chút manh mối, không nghĩ tới ngay cả Hoàng Mặc cũng không biết, như vậy xem ra Cảnh gia không chỉ không phải hiển quý, còn có chút hàn vi, hơn nữa, vị tiền thái tử phi này chỉ sợ không có vinh sủng bao lâu đã bị Thái hậu hại chết, từ đó về sau trở thành bí mật cung đình, không người dám nhắc tới, nếu không, bất luận như thế nào, Hoàng Mặc hẳn là biết đến mới đúng... Nhưng theo như lời lúc Thái hậu nói mê thì —— đó là một bé gái mồ côi không nơi nương tựa. Vậy thì càng kỳ quái, Hoàng đế thân là con trai độc nhất của Tiên Hoàng, cho dù là đón dâu trước khi được lập làm thái tử, hắn cũng là hoàng tử cháu đích tôn, làm sao có thể cưới một thê tử xuất thân mờ nhạt như thế trong biển người?



“Sao vậy? Người này thực sự rất quan trọng sao?". Thấy vẻ mặt Bùi Nguyên Ca ngưng trọng, Vũ Hoàng Mặc nhân tiện nói: "Ta đây phái người đi tra rõ ràng giúp nàng!"



"Đừng đi, người này có thể là bí mật cung đình, vẫn là đừng phạm kiêng kị, dù sao cũng không có gì quan trọng, chính là ta nhất thời có chút tò mò mà thôi". Bùi Nguyên Ca lắc đầu, ngăn cản Vũ Hoàng Mặc làm như vậy. Chuyện tới nay, nàng có thể mười phần khẳng định, Cảnh Nguyên tất nhiên chính là nữ tử có gương mặt tương tự nàng, có lẽ lúc trước từng là Hoàng đế thê tử, thập phần ân ái với Hoàng đế, kết quả lại cản đường Thái hậu và Diệp thị. Để dọn đường cho Diệp thị, làm cho Diệp thị có thể tiếp tục phong cảnh trong hậu cung, cho nên Thái hậu thiết kế hại chết nàng, sau đó làm cho Hoàng đế cưới phế hậu Diệp Ngọc Trăn. Có lẽ lúc ấy Thái hậu tự cho là làm được thập phần bí ẩn, không người biết đến, nhưng trên thực tế, Hoàng đế đã sớm biết chân tướng, chỉ là ẩn nhẫn không phát. Điều này cũng đủ để giải thích, khi Hoàng đế và Thái hậu nhìn đến dung mạo của nàng, vì sao sẽ chấn động như vậy! Có lẽ cũng có thể giải thích, Thái hậu vì sao nhất định phải lợi dụng nàng. Hoàng đế bày mưu đặt kế nàng giả trang quỷ hồn Cảnh Nguyên dọa Thái hậu kinh hách, với sự khôn khéo của Hoàng đế, hẳn là biết trong quá trình này, nàng khả năng sẽ biết một chút nội tình, chẳng khác nào ngầm đồng ý loại tình huống này. Nhưng mà, nếu bị Hoàng đế nhận thấy được người của Hoàng Mặc đang âm thầm điều tra chuyện Cảnh Nguyên, rất khó nói có thể chạm vào nghịch lân của Hoàng đế hay không, dù sao chuyện này hẳn là bí mật của Hoàng đế. Hoàng tử điều tra bí mật của Hoàng đế, từ xưa đến nay chính là tối kỵ, không cần vì tò mò nhất thời của nàng mà làm cho Hoàng Mặc lây dính hiềm nghi như vậy.



Vũ Hoàng Mặc đương nhiên biết, trong cung có rất nhiều bí mật là không thể điều tra, không thể biết được, nếu không sẽ có khả năng đưa tới họa sát thân.



Nếu chuyện này cũng không quan hệ với Nguyên Ca, vậy hắn cũng không tất yếu đi tìm hiểu.



Huống chi, bây giờ hắn còn có chuyện càng trọng yếu ưu phiền hơn.



"Làm sao vậy? Vẻ mặt của chàng thoạt nhìn thực ngưng trọng, xảy ra chuyện gì sao?". Tạm thời bỏ qua suy nghĩ về Cảnh Nguyên, Bùi Nguyên Ca nhất thời nhận thấy được ánh mắt Vũ Hoàng Mặc trầm ngưng, không thoải mái phóng túng như ngày xưa, bộ dáng như có tâm sự, nhịn không được hỏi.



Vũ Hoàng Mặc do dự một lát, vẫn là nói: "Gần đây chuyện trên triều đình có chút cổ quái."



"Cổ quái như thế nào?", Bùi Nguyên Ca nhưng thật ra lập tức sâu sắc, nàng biết rõ, chuyện trong hậu cung kỳ thật là cùng một nhịp thở với tiền triều, nàng đặt mình trong tranh đấu hậu cung, có thể biết nhiều hơn một chuyện, có thể nhiều hơn một phần cân nhắc.


"Mặc kệ tình hình Dương Châu có phải Diệp thị bẫy hay không, bất luận như thế nào, ta cũng không muốn Lý Minh Hạo lấy được binh quyền, cho nên, ta nghĩ.... chủ động xin đi giết giặc, để cho phụ hoàng phái ta đi Tần Dương quan. Dù sao ta trải qua tác chiến kinh nghiệm rất phong phú, lúc trước Dương Châu loạn cũng là ta bình định, bất luận nhìn từ mặt nào, ta càng thích hợp xuất chinh hơn so với Lý Minh Hạo! Chỉ cần cắt đứt con đường Lý Minh Hạo xuất chinh, bất luận Dương Châu bên kia là dạng trận thế gì, đối với Diệp thị mà nói đều không làm nên chuyện gì!" Vũ Hoàng Mặc đã sớm suy nghĩ trong lòng, nhưng hiện tại nói ra vẫn cảm thấy có chút gian nan: "Chỉ là... Ta không bỏ được nàng, cũng không yên tâm về nàng!"



Nhìn gương mặt Bùi Nguyên Ca thanh lệ mà mang chút tính trẻ con, giống như hoa sen đầu hạ còn dính giọt sương trong suốt, Vũ Hoàng Mặc lưu luyến mà triền miên nói.



Bùi Nguyên Ca ngẩn ra, không nghĩ tới Vũ Hoàng Mặc thế nhưng muốn đi biên quan, trong lòng nhất thời trống rỗng không chỗ nào dựa vào. Xác thực, đây là biện pháp tốt nhất, bất luận Diệp thị suy tính cái quỷ gì, chỉ cần Lý Minh Hạo không thể lãnh binh xuất chinh, chỉ cần người đi là Hoàng Mặc, tổng có thể ứng phó. Nhưng mà.... Hiện tại nàng và Hoàng Mặc đúng là lúc tình nồng mật ý, chợt nghe được hắn muốn đi biên quan, vẫn là Dương Châu địa phương nguy hiểm như vậy, trong lòng không khỏi lo lắng không thôi....



"Nhưng chàng vẫn sẽ đi, có đúng không?", Bùi Nguyên Ca hỏi.



Vũ Hoàng Mặc dừng một chút, gật gật đầu.



"Vậy đi đi!", Bùi Nguyên Ca dừng một lát, lại nhướng mày nói, trong đôi mắt nở rộ ra sáng ngời quang mang giống như bảo thạch, so với lúc trước càng thêm sặc sỡ loá mắt: "Yên tâm! Chàng phải tin tưởng, ta sẽ chăm sóc tốt cho mình! Cho nên, ta cũng tin tưởng chàng, tin tưởng chàng nhất định sẽ khải hoàn trở về!". Chinh chiến và binh quyền là Hoàng Mặc lập thân gốc rễ, hắn muốn cường đại lên, nhất định phải chịu được đủ loại đau khổ hiểm trở, không thể bởi vì nhi nữ tình trường cùng nàng mà suy sút, chuyện gì cũng không làm như vậy.



Vũ Hoàng Mặc đón ánh mắt nàng rạng rỡ sinh huy, mỉm cười nói: "Chuyện đó đương nhiên, ta chính là Vũ Hoàng Mặc!"



※※※※※※※※※



Diệp Quốc công phủ.



"Lão gia, thiếp thân có chút nghi hoặc." Thế tử phu nhân Mạc Hải Dụ nghênh đón thế tử Diệp Triệu Viễn hạ triều trở về, hỗ trợ cởi áo khoác, lại hầu hạ hắn mặc vào y phục ở nhà, thế này mới nói: "Thiếp thân cảm thấy, Lý Minh Hạo này lên chức có phải quá nhanh hay không? Tuy rằng hắn cứu giá có công, nhưng lập tức từ tam đẳng thị vệ nhảy đến nhất đẳng thị vệ, mới mười bảy tuổi thiếu niên, mới vừa vào triều đình hơn một tháng liền trở thành nhị phẩm võ quan, phần vinh sủng này, thật sự làm người ta líu lưỡi."



Diệp Triệu Viễn có chút nhíu mày: "Như thế nào? Hắn có thể được Hoàng thượng coi trọng còn không tốt sao? Chúng ta muốn một người có thể làm cho Hoàng thượng coi trọng, bằng không dù cho võ nghệ tốt lại có ích lợi gì? Hoàng thượng nếu không giao binh quyền cho hắn, kia không phải mượn sức hắn vô ích sao?"



"Lão gia hiểu lầm ý của thiếp thân. Thiếp thân là nói, Hoàng thượng đối với Lý Minh Hạo vinh sủng như thế có hơi quá, Lý Minh Hạo chỉ là một người trẻ tuổi, có thể bởi vậy sinh tâm tư khác hay không, ngược lại bị Hoàng thượng mượn sức? Dù sao đó là Hoàng thượng, hơn nữa Diệp thị chúng ta cùng hắn kết giao đều là ở trong tối, trong tay lại không có nhược điểm của hắn, đến lúc đó hắn thật sự vong ân phụ nghĩa, chúng ta cũng không có cách nào khác có thể bắt ép hắn!" Mạc Hải Dụ chậm rãi nói, vẻ mặt sầu lo.



"Không có biện pháp, là Thái hậu nương nương phân phó xuống, lệnh cho không cần làm rõ quan hệ của chúng ta và Lý Minh Hạo, lúc trước chuyện của Lý Thế Hải chính là bài học, bởi vì làm rõ là người của chúng ta, để cho Liễu quý phi và Cửu hoàng tử bên kia đoạt tiên cơ, thiết kế vu oan hãm hại, đang yên lành thống lĩnh cấm vệ quân cứ như vậy bay mất. Nếu là lại làm cho người ta biết Lý Minh Hạo là người của chúng ta, với sự âm hiểm độc ác của Cửu hoàng tử, chuyện gì làm không được? Thái hậu nương nương phân phó điều này là đúng!" Diệp Triệu Viễn kiên nhẫn giải thích nói: "Về phần nàng nói nhược điểm.... Lý Minh Hạo cũng không phải là không có nhược điểm ở trong tay chúng ta, mà nhược điểm này cũng là nguyên nhân hắn tuyệt đối không trung tâm với Hoàng thượng."



"Nga?" Thế tử phu nhân nhất thời hưng trí, tò mò hỏi: "Là cái gì?"