Đích Nữ Vô Song

Chương 265 : Xe ngựa bị bắt cóc

Ngày đăng: 15:16 30/04/20


Editor: Vy Vy 1505



Biết Bùi Nguyên Ca và Ôn Dật Lan là bạn tốt, Cừu ma ma vội nói: "Trước đó vài ngày thời tiết nóng, thiếu phu nhân lo lắng Tự nhi thiếu gia và Song nhi tiểu thư chịu không nổi nên dẫn theo bọn họ đến ngoại ô thôn trang nghỉ mát. Không nghĩ tới thôn trang rất lạnh bị cảm nhiễm phong hàn, lại không cẩn thận nhiễm chướng khí trong rừng, bởi vậy khó giải quyết. Cũng may mời thái y đến xem, mở phương thuốc, nay đã thoát khỏi nguy hiểm, Cửu hoàng tử phi không cần lo lắng."



Bùi Nguyên Ca có chút nhẹ nhàng thở ra: "Vậy Cừu ma ma tới gặp ta, là vì..."



"Dạ, là như vậy… Dựa theo thái y mở phương thuốc, tình hình của thiếu phu nhân đã chuyển biến tốt rất nhiều. Nhưng mà thái y nói, bệnh do chướng khí loại này gây ra rất dễ dàng lặp lại, tốt nhất vẫn nên trị tận gốc! Nhưng mà, phương thuốc trị tận gốc cần có nhân sâm trăm năm làm thuốc dẫn, dược hiệu mới có thể phát huy tốt. Vốn nhân sâm trăm năm cũng không tính hiếm lạ, chẳng qua thứ này không thể tồn lâu, dễ dàng hư mất dược hiệu, bởi vậy trong phủ và Ôn phủ tìm không đến, vừa vặn hiệu thuốc lớn trong kinh thành mấy ngày trước đây cũng hết sạch nhân sâm trăm năm, nhanh nhất cũng bảy tám ngày sau mới có hàng về. Nô tỳ sợ chậm trễ không tốt với thân thể thiếu phu nhân, thế nên mới tới cầu Cửu hoàng tử phi, không biết ngài nơi này có nhân sâm trăm năm hay không?"



Cừu ma ma nói, hai mắt lộ ra mong mỏi nhìn Bùi Nguyên Ca.



Bùi Nguyên Ca lại quay đầu nhìn Tử Uyển. Sau khi nàng gả vào, khố phòng Xuân Dương cung tất nhiên đã được kiểm kê, nhưng mà chuyện kiểm kê là do Tử Uyển và Sở Quỳ làm, nàng chẳng qua là sau cùng quét mắt kiểm sổ sách, biết trong khố phòng có nhân sâm, nhưng lại không biết số tuổi như thế nào.



Tử Uyển phúc thân nói: "Hồi Cửu hoàng tử phi, nhân sâm trăm năm trong cung chúng ta còn có mười gốc!"



"Cừu ma ma, Ôn tỷ tỷ cần mấy gốc làm thuốc dẫn?" Bùi Nguyên Ca hỏi.



Nghe vậy, Cừu ma ma chỉ biết Bùi Nguyên Ca đồng ý, nhẹ nhàng thở ra, hết sức cảm kích nói: "Chỉ cần một cây là đủ rồi!"



"Một khi đã như vậy, Tử Uyển đi lấy hai gốc nhân sâm tốt lại đây, một cây cho Ôn tỷ tỷ làm thuốc dẫn, một cây khác vừa vặn cho Ôn tỷ tỷ sau khi khỏi bệnh bồi bổ thân thể, lại đi lấy chút dược liệu bồi bổ đến." Nếu không biết Ôn Dật Lan bị bệnh thì cũng thôi, nếu biết, về tình về lý, Bùi Nguyên Ca cũng phải đến thăm: "Cừu ma ma đợi một chút, chờ ta thay quần áo, ta và bà cùng nhau đi thăm Ôn tỷ tỷ, không tận mắt thấy nàng, ta lo lắng!"



"Vậy được, Cửu hoàng tử phi đi thăm, thiếu phu nhân nhà ta tất nhiên vui mừng!" Cừu ma ma cười nói.



Từ lúc Bùi tứ tiểu thư gả làm Cửu hoàng tử phi, liền truyền ra vô số lời đồn đãi, đều là nói Cửu hoàng tử phi ở Xuân Dương cung thịnh sủng như thế nào, Hoàng thượng thích như thế nào, Cửu điện hạ yêu thương, cả cung cao thấp đều khen ngợi. Hơn nữa, so sánh với Thất hoàng tử phi Lý Tiêm Nhu đủ loại lời đồn đãi, vị này Cửu hoàng tử phi càng có vẻ sáng rọi chói mắt, hơn nữa vừa rồi xem thái độ mọi người Xuân Dương cung đối với Cửu hoàng tử phi, chỉ biết đồn đãi cũng không giả dối, vị này Cửu hoàng tử phi xác thực rất được sủng. Dù vậy, thái độ của Cửu hoàng tử phi đối với thiếu phu nhân không có chút thay đổi, vẫn nhiệt tình hết sức chân thành.



Bần không thương hại, quý không kiêu căng, làm người như vậy thật là khó được, chẳng trách Cửu điện hạ sẽ thích!



Không trong chốc lát, Tử Uyển mang tới nhân sâm và dược liệu bổ dưỡng, Bùi Nguyên Ca thay đổi quần áo trang sức, lên xe ngựa Xuân Dương cung, mang theo hộ vệ vội vàng chạy tới thôn trang ngoại ô chỗ Ôn Dật Lan.



Thôn trang tọa lạc ở giữa sườn núi, đang là giữa hè, đường núi nở đầy các màu hoa dại, đưa tới vô số bướm rực rỡ, vòng quanh bụi hoa nhẹ nhàng bay lượn, cảnh sắc tuyệt đẹp, phóng tầm mắt ra bốn phía, tiếng suối chảy vờn quanh, một đường đi tới, trước mắt nùng thúy, lạnh lạnh hạ ấm thấm lòng người, đúng là chỗ rất tốt để giải nhiệt giữa hè. Bùi Nguyên Ca lại không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp, lệnh Tử Uyển mang theo dược liệu đi nấu thuốc, chính mình lại nhắm thẳng phòng ngủ Ôn Dật Lan đi qua.



Nghe nói Bùi Nguyên Ca lại đây, Ôn Dật Lan đứng dậy muốn đón chào.



"Tỷ cứ việc nằm đi!" Bùi Nguyên Ca bước lên phía trước, đè nàng xuống, ngồi cạnh bên giường, đánh giá Ôn Dật Lan, hình dung có chút gầy yếu, sắc mặt cũng mang chút tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn tươi sáng quang huy như trước, tinh thần thật ra tốt lắm, không thấy bộ dáng bệnh nặng triền miên suy yếu. Thoạt nhìn lời Cừu ma ma nói không giả, hẳn là không có trở ngại! Bùi Nguyên Ca thế này mới có chút yên tâm, nhịn không được thầm oán nói: "Ôn tỷ tỷ bị bệnh sao không phái người nói cho muội một tiếng? Muội thế nhưng một chút cũng không biết!"



"Cũng không phải bệnh gì nặng, tội gì tuyên dương cả thành đều biết rõ?" Biết Bùi Nguyên Ca quan tâm nàng, Ôn Dật Lan tươi cười tươi sáng: "Hơn nữa, dù sao muội mới tân hôn không bao lâu, con dâu vốn khó làm, huống chi là con dâu hoàng gia? Tuy rằng nghe nói, Cửu điện hạ rất sủng ái muội, nhưng dù sao cũng là con dâu mới vào cửa, sao có thể tùy ý xuất cung? Chính vì vậy, tỷ mới không cho người nói cho muội, ai biết cuối cùng vẫn là vì nhân sâm mà kinh động muội! Muội xuất cung như vậy không có việc gì chứ? Cửu điện hạ có biết hay không? Có phiền toái gì hay không?" Nói xong, vẻ mặt thật thân thiết.



Bùi Nguyên Ca cười nói: "Sẽ không, tỷ yên tâm đi! Muội có chừng mực."



Ôn Dật Lan thế này mới yên tâm, lập tức lại đắm chìm trong việc nhìn thấy Nguyên Ca vui mừng. Từ lúc Nguyên Ca gả làm Cửu hoàng tử phi, nàng cũng chưa gặp lại Nguyên Ca, tuy rằng tiệc mừng thọ ở Liễu phủ nàng có nhận được thiệp mời, nhưng bởi vì có việc đột xuất nên không thể đi. "Tỷ vẫn luôn nhớ muội, nghe nói chuyện Liễu quý phi làm khó dễ muội ở thược dược hoa yến, tỷ càng lo lắng hơn nữa. Mẹ chồng làm khó dễ con dâu là chuyện bình thường, nhưng chưa thấy qua ngoan độc âm hiểm không biết xấu hổ như vậy! Nói vậy muội ở trong cung cũng ăn không ít khổ? Cửu điện hạ đối đãi muội có tốt không?"



Khuê các bạn tốt, sau khi xuất giá lo lắng nhất cũng chính là tình hình đối phương ở nhà chồng, phu quân yêu thương hay không?



"Cửu điện hạ rất tốt với muội, tỷ nhìn khí sắc của muội, lại nhìn muội có thể dễ dàng xuất cung sẽ biết, không biết có bao nhiêu người hâm mộ muội đâu!" Bùi Nguyên Ca cười nói, tìm đề tài khác bỏ qua chuyện Liễu quý phi. Ôn Dật Lan ngay thẳng, tâm tư đơn giản, nhà chồng cũng đoàn kết hòa thuận, cuộc sống bình tĩnh trôi chảy, nàng cũng không cần nói chuyện phiền lòng trong cung làm cho Ôn Dật Lan lo lắng, chỉ nói chuyện Hoàng Mặc đối với nàng rất tốt, Ôn Dật Lan nghe được phá lệ vui mừng.



Hai người đang nói chuyện, Tử Uyển đột nhiên tiến vào, có chút cắn môi dưới.



"Tần thiếu phu nhân, ngài bị nhiễm phong hàn, giữa sườn núi lại lạnh, tốt nhất không cần trúng gió, miễn cho lại lặp lại." Tử Uyển cười nói, lấy tay Ôn Dật Lan bỏ vào trong chăn gấm, thuận thế xẹt qua mạch nàng ở cổ tay, trong lòng đột ngột dừng một chút, mày càng nhăn chặt hơn, lập tức lại nở nụ cười, hầu hạ dàn xếp tốt Ôn Dật Lan.



Ôn Dật Lan không cảm thấy gì, Bùi Nguyên Ca lại nhìn ra chút khác thường.



Trước khi vào cửa, rõ ràng nàng phân phó Tử Uyển hỗ trợ nấu thuốc, theo lý thuyết hẳn là cần một đoạn thời gian, nhưng lúc này Tử Uyển đã tiến vào, không bưng chén thuốc, ngược lại giống như cố ý tiếp cận Ôn tỷ tỷ... . Bùi Nguyên Ca nhíu mày, chẳng lẽ phương thuốc có cái gì không thích hợp? Mà Tử Uyển không muốn làm cho Ôn tỷ tỷ biết? Nếu là chuyện của chính mình, Bùi Nguyên Ca không muốn Ôn tỷ tỷ vì mình lo lắng, nhưng nếu là phương thuốc có vấn đề, đây là chuyện liên quan đến Ôn tỷ tỷ, một mặt gạt nàng ngược lại không tốt.



Nghĩ đến đây, Bùi Nguyên Ca mở miệng nói: "Tử Uyển, làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?"
"Hồi bẩm Thất điện hạ, thật trăm phần trăm!" Người áo xám khẳng định nói: "Thuộc hạ mai phục trên đường xuống núi của thôn trang kia, chính mắt nhận rõ là xe ngựa Xuân Dương cung mới động thủ. Giống như Thất điện hạ phân phó, giả trang cướp phỉ, giết hết hộ vệ đi theo, chỉ để lại một người trọng thương hôn mê, sau đó cướp đi xe ngựa, nay xe ngựa đang ở rừng tây giao, có các huynh đệ trông coi, chỉ chờ Thất điện hạ phân phó!"



"Tốt lắm!" đôi mắt Vũ Hoàng Diệp nở rộ ra ánh sáng trước nay chưa từng có: "Mang bản điện hạ đến đó!"



Tà dương màu đỏ cam, chiếu vào một hàng người cưỡi ngựa chạy như điên. Trong đầu Vũ Hoàng Diệp cứ lặp đi lặp lại lời người áo xám mới vừa nói, tim đập gần như không thể tự chủ. Rốt cuộc, rốt cuộc hắn được đền bù mong muốn, có thể thân cận Bùi Nguyên Ca… Người hắn mong nhớ ngày đêm, nhớ thương ngày đêm, nay đang rừng tây giao bên kia chờ hắn đến, rốt cuộc, rốt cuộc —— Bùi Nguyên Ca rơi vào trong tay hắn!



Từ lúc Ôn Dật Lan sinh bệnh, mọi chuyện đều là một cái bẫy.



Hắn cố ý sai sử Lý Tiêm Nhu tiếp cận Ôn Dật Lan, hạ độc nàng, làm cho Ôn Dật Lan bị bệnh, đồng thời lại cắt cử thái y đến chẩn đoán, làm cho mọi chuyện thoạt nhìn chính là trùng hợp. Vốn nghĩ đến, Ôn Dật Lan chỉ cần bệnh nặng, Bùi Nguyên Ca tất nhiên sẽ đi thăm hỏi, nhưng thật không ngờ, Ôn Dật Lan cũng không thông tri Bùi Nguyên Ca, mà Bùi Nguyên Ca tỉnh táo như vậy, Vũ Hoàng Diệp cũng không dám dễ dàng truyền tin tức vào tai nàng, miễn cho bị nàng xem ra sơ hở.



Không làm sao được, hắn đành phải thu mua toàn bộ nhân sâm trăm năm trong kinh thành, sau đó ý bảo thái y mở phương thuốc cần nhân sâm trăm năm làm thuốc dẫn.



Trước đó xác định thân thích bằng hữu của Ôn Dật Lan không ai có nhân sâm trăm năm, vì trừ tận gốc chứng bệnh, Ôn Dật Lan tất nhiên sẽ phái người tìm Bùi Nguyên Ca, như vậy liền không dấu vết đưa tin vào tai Bùi Nguyên Ca. Vốn hắn lo lắng có Vũ Hoàng Mặc đi theo, cho dù hắn tự mình ra tay, cũng chưa chắc có thể thực hiện được, bởi vậy trong khoảng thời gian này, hắn cố ý làm cho kinh cấm vệ bận rộn, bám trụ Vũ Hoàng Mặc, nếu chỉ có hoàng cung hộ vệ đi theo, như vậy chỉ cần thủ hạ của hắn động thủ là đủ rồi, thậm chí hắn có thể lượn lờ trước mặt Vũ Hoàng Mặc làm chứng cứ ngoại phạm.



Đương nhiên, hắn thiết kế không tính là không có bất kỳ kẽ hở nào, hơn nữa, bên người Bùi Nguyên Ca có nha hoàn Tử Uyển biết y dược.



Nếu bị nàng xem ra phương thuốc có vấn đề, nói không chừng Bùi Nguyên Ca sẽ ý thức được chuyện có khác thường.



Vì thế, hắn lại cố ý an bài, khi Lý Tiêm Nhu đi tìm Ôn Dật Lan, cố ý báo cho Ôn Dật Tĩnh biết tin tức. Trước đó hắn đã hỏi thăm chuyện của Ôn phủ, đương nhiên nghe được vị này Ôn tam tiểu thư lòng dạ cao ngất, một lòng muốn gả vào hoàng thất nhưng chưa có cơ hội, nếu nghe nói Thất hoàng tử phi đi thăm hỏi Ôn Dật Lan, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, tiến đến kéo gần quan hệ, cứ như vậy, có thể quấy đục vũng nước này.



Đương nhiên, Vũ Hoàng Diệp không trông cậy vào một Ôn Dật Tĩnh có thể dời đi toàn bộ tầm mắt Bùi Nguyên Ca.



Nhưng mà, Ôn Dật Tĩnh cố ý hạ độc Ôn Dật Lan, để có cơ hội tiếp cận Bùi Nguyên Ca, chuyện này vốn thuận theo lẽ thường, mà Ôn Dật Tĩnh hợp thời xuất hiện, sẽ làm sâu sắc hoài nghi. Trọng yếu nhất là, cứ như vậy, Ôn Dật Tĩnh đã quấy nhiễu tầm mắt và ý nghĩ của Bùi Nguyên Ca, làm cho nàng nhất thời nửa khắc không thể tưởng được, toàn bộ chuyện này chỉ là vì dụ dỗ nàng ra kinh thành, mà Vũ Hoàng Diệp hắn sớm đã ở ngoại ô thiết hạ mai phục, chờ bắt cóc xe ngựa.



Giết chết tất cả thị vệ, chỉ chừa một người trọng thương hôn mê.



Như vậy chờ có người phát hiện không đúng, điều tra đến, thị vệ hôn mê này sẽ nói bọn họ gặp phải cướp phỉ, Bùi Nguyên Ca bị bọn cướp cướp đi, tất cả mọi chuyện đều hợp lý.



Theo như lời phụ thân, hắn thật sự đang đi vào ngõ cụt, chỉ nghĩ phải như thế nào dựa vào Lý Tiêm Nhu thiết kế, dụ dỗ Bùi Nguyên Ca đến bên cạnh hắn, lại chưa từng nghĩ tới, có thể nghĩ biện pháp lừa Bùi Nguyên Ca ra kinh thành, tại vùng ngoại ô bắt cóc xe ngựa của nàng. Chỉ cần VũHoàng Mặc không ở, chuyện có chín phần khả năng thuận lợi tiến hành. Chỉ cần an bài thoả đáng là có thể đẩy trách nhiệm cho bọn cướp, chỉ cần người khác không có chứng cứ, cũng sẽ không thể làm gì được hắn.



Dù cho sau cùng, VũHoàng Mặc thật tra được đến hắn, hắn cũng có thể giết chết tất cả bọn cướp, giả vờ như nghe nói Bùi Nguyên Ca bị cướp, khổ tâm truy tra, rốt cuộc tìm được vị trí của Bùi Nguyên Ca, giết chết bọn cướp báo thù cho nàng, gọn gàng mặc cho ai cũng không thể chỉ trích hắn!



Mà quan trọng nhất là, đoạn thời gian này đã đủ để hắn chiếm được Bùi Nguyên Ca!



Mặc dù Bùi Nguyên Ca vạch mặt lên án hắn, hắn cũng có thể nói khi tìm được Bùi Nguyên Ca thì nàng đã thần chí không rõ do bị bọn cướp sở nhục, bị đả kích lớn, cho nên ăn nói hồ đồ... . Đến lúc đó nếu VũHoàng Mặc bởi vì Bùi Nguyên Ca thất trinh mà vứt bỏ nàng, hắn có thể kéo Bùi Nguyên Ca về phía mình; mặc dù không phải, chuyện này cũng là đả kích trí mệnh, cho dù là danh dự hay là trên tinh thần, VũHoàng Mặc đều rất khó tiếp thu kết quả như vậy, vậy liền càng có lợi cho hắn đánh VũHoàng Mặc!



Mặc dù quá trình Nguyên Ca sẽ chịu chút ủy khuất, nhưng chỉ cần vượt qua khoảng thời gian này, sau đó hắn sẽ đối tốt với nàng, rất rất tốt!



Mà bây giờ, hết thảy đều thuận lợi như kế hoạch!



Trong lúc lặp đi lặp lại kích động và mừng rỡ, VũHoàng Diệp rốt cuộc đã đi đến rừng tây giao, phóng tầm mắt có thể thấy, một chiếc xe ngựa xa hoa đang ngừng, vách xe sơn đỏ ánh vàng, trên đỉnh có chuỗi ngọc tinh xảo rũ xuống, phía trước có đèn lưu ly bằng vàng khảm ngọc, tuấn mã cao lớn bất an rầm rì, ở trong rừng vắng vẻ phá lệ rõ ràng.



Mặc dù đã luôn mãi xác nhận với người áo xám, nhưng thật khi thấy chiếc xe ngựa này, VũHoàng Diệp mới hoàn toàn yên lòng.



Không sai, chính là xe ngựa Xuân Dương cung!



Màn che trước xe đang run nhè nhẹ, hiển nhiên người bên trong xe có chút khẩn trương. Cũng không kỳ quái, cho dù Bùi Nguyên Ca trầm tĩnh cơ trí bao nhiêu thì cũng là thiếu nữ yếu đuối, vừa rồi trải qua một hồi chém giết, tất cả hộ vệ đi theo bị giết sạch, cả người lẫn xe ngựa lại bị bắt cóc đến nơi hoang vắng này, mặc cho ai cũng phải tim đập khẩn trương, lo lắng chuyện kế tiếp... . Không biết chút nữa thấy người xuất hiện trước mặt nàng là hắn, dung nhan xinh đẹp kia sẽ lộ ra biểu tình gì?



Đây là cơ hội tốt nhất của hắn, không thể nhẹ dạ, không thể do dự, không thể bị nàng lừa gạt, nhất định phải chiếm được nàng!



Khóe miệng VũHoàng Diệp lộ ra một chút ý cười, duỗi tay vén màn xe... .