Đích Nữ Vô Song

Chương 266 : Anh hùng cứu mỹ nhân

Ngày đăng: 15:16 30/04/20


Editor: Vy Vy 1505



“Không nghĩ tới ở ngoại ô cũng có thể gặp được Thất hoàng đệ, thật sự là khéo!"



Trong nháy mắt tay hắn chạm đến màn xe tơ lụa mềm mại thuận hoạt, bỗng nhiên bên tai truyền đến một giọng nói hơi chút thở dốc lại gắng gượng trấn tĩnh. Trong lòng Vũ Hoàng Diệp trầm xuống, có chút cắn răng, quay đầu nhìn, chỉ thấy Vũ Hoàng Hãn một thân áo xanh, cưỡi tuấn mã màu trắng, trên khuôn mặt văn tú thở dốc không ngừng sau khi bôn ba, lại vẫn mang theo ý cười, trong đôi mắt thâm thúy chưa từng biểu lộ chút cảm xúc, giống như không hề nhận thấy gặp gỡ Vũ Hoàng Diệp ở nơi hoang vu dã ngoại này có gì kỳ quái, hoàn toàn như ngẫu nhiên gặp.



Vũ Hoàng Diệp nhìn kỹ hắn, ánh mắt như đao, chậm rãi nói: "Xác thực rất khéo."



Sao Vũ Hoàng Hãn lại có thể xuất hiện ở đây? Là trùng hợp, hay là cố ý?



Chiếu theo kế hoạch ban đầu của hắn, trước khi Vũ Hoàng Mặc tìm đến, hắn đã có đủ thời gian chiếm được Bùi Nguyên Ca, nhưng Vũ Hoàng Hãn đột nhiên xuất hiện quấy rầy tất cả. Có Vũ Hoàng Hãn ở đây, cho dù như thế nào hắn cũng không thể lại làm gì Nguyên Ca, trừ phi... Trong đôi mắt Vũ Hoàng Diệp chợt trở nên độc ác, chậm rãi nhìn quét bốn phía, Vũ Hoàng Hãn là đơn độc tiến đến, cũng không mang theo hộ vệ, muốn giết chết Vũ Hoàng Hãn tay trói gà không chặt cũng không khó. Khó là sau khi giết hắn phải xử lý như thế nào?



Hoàng tử phi bị bắt cóc, hoàng tử bị giết, nhất định sẽ khiến cho kinh thành chấn động, nếu truy tra đến cùng, liên lụy hắn. . . .



Nhìn thấy ánh mắt Vũ Hoàng Diệp lành lạnh, Vũ Hoàng Hãn cũng cảm thấy lạnh cả người.



Hôm nay hắn vốn muốn hẹn gặp Liễu Hằng Nhất, khi rời đi lại nhìn thấy Vũ Hoàng Diệp dẫn người chạy ra ngoài thành, vẻ mặt thật cổ quái, trong lúc nhất thời hiếu kỳ, cho nên mới đi theo. Nhưng mà càng đi càng cảm thấy không thích hợp, mãi đến khi xa xa nhìn thấy xe ngựa Xuân Dương cung, mới giật mình đoán được Vũ Hoàng Diệp bắt cóc Bùi Nguyên Ca, sau khi kinh sợ qua đi lập tức phân phó hộ vệ đi theo chia ra báo cho Vũ Hoàng Mặc và Bùi Chư Thành. Hắn vốn còn muốn trốn trong chốc lát, nhưng nhìn thấy Vũ Hoàng Diệp đã đưa tay vén màn xe, bất đắc dĩ chỉ có thể xuất hiện ngăn cản, chỉ cầu kéo dài thời gian.



Mà trước mắt, vẻ mặt của Vũ Hoàng Diệp càng chứng thực suy đoán của hắn.



Thất hoàng đệ xưa nay không kiêng nể gì, nhìn thấy hắn xuất hiện lại thu tay, nhưng dâng lên sát khí!



"Đúng vậy! Nghe nói hôm nay Cửu đệ muội xuất cung, Cửu hoàng đệ không yên lòng, vừa vặn lại bị công vụ bám trụ, cho nên nhờ ta đến đón Cửu đệ muội. Ai biết đi đến nửa đường, lại phát hiện xảy ra chuyện, lập tức cho hộ vệ đi thông tri Cửu hoàng đệ và Bùi thượng thư, ta một đường tìm đến, không nghĩ tới lại gặp được Thất hoàng đệ ở đây." Tay Vũ Hoàng Hãn nắm chặt dây cương, trên mặt vẫn mang ý cười như cũ: "Ta nghĩ đến, gần đây nghe Kinh Triệu phủ nói, kinh thành tây giao xuất hiện đạo tặc, Thất hoàng đệ chắc là vì thế mà đến, muốn bắt đạo tặc vì dân trừ hại? Cho nên mới gặp gỡ có phải không!"




Vũ Hoàng Mặc thế này mới chuyển ánh mắt về phía Vũ Hoàng Diệp, khóe miệng gợi lên một độ cong lãnh liệt: "Không nghĩ tới ở nơi hoang vắng này cũng có thể ngẫu nhiên gặp gỡ Thất hoàng huynh! Nếu ta nhớ không lầm, thời gian này Thất hoàng huynh hẳn là ở quân doanh kinh thành mới phải chứ?"



"Xác thực như vậy, chẳng qua gần đây nghe Kinh Triệu Doãn nói, kinh thành tây giao xuất hiện cướp phỉ, đã quấy nhiễu không ít người, vừa vặn hôm nay không có chuyện gì quan trọng, nên muốn lại đây đuổi bắt, nếu có thể tiêu diệt, cũng là vì kinh thành dân chúng trừ bỏ kẻ ác, không nghĩ tới vừa vặn thấy được xe ngựa của Cửu đệ muội bị cướp, hơn nữa cũng thật đúng lúc, may mắn ta đuổi tới kịp thời, nếu không hậu quả thật sự là không tưởng tượng nổi."



Nếu đã bị Vũ Hoàng Mặc đánh vỡ, Vũ Hoàng Diệp cũng chỉ có thể cắt đứt ý niệm, lặp lại lời mới vừa rồi Vũ Hoàng Hãn nói, chính mình giành danh tiếng vì dân trừ hại.



Ánh mắt Vũ Hoàng Mặc thản nhiên, hiện lên một chút lạnh lẽo quang mang: "Thì ra là thế, không nghĩ tới quan hệ giữa Thất hoàng huynh và Kinh Triệu phủ tốt như vậy, lại tự mình ra tay thay Kinh Triệu phủ diệt trừ cướp phỉ, mặt mũi Kinh Triệu Doãn cũng thật lớn!"



"Thân là hoàng tử, tổng phải quan tâm dân sinh khó khăn, ta chẳng qua là giúp đỡ trong khả năng của mình thôi." Vũ Hoàng Diệp cười, cắn chặt răng.



Vũ Hoàng Mặc cười lạnh, đang muốn tiến lên mang Nguyên Ca rời đi, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác vi diệu.



Nếu người trong xe ngựa là Nguyên Ca, sau khi trải qua chuyện nguy hiểm, lại nghe thấy giọng nói của hắn, hẳn là ra gặp hắn mới đúng, không nên vẫn im lặng như vậy... Nhìn màn xe vẫn có chút rung động, trong đầu Vũ Hoàng Mặc lại hiện lên thi thể đã thấy ở chỗ lúc nãy, khuôn mặt đều thực xa lạ, hiển nhiên không phải hộ vệ Xuân Dương cung, nhưng có chuỗi ngọc rơi xuống thật là vật của Xuân Dương cung, hắn tất nhiên cho rằng người bị cướp là Nguyên Ca... .



Con đường kia chính là đường duy nhất đi đến thôn trang chỗ Ôn Dật Lan.



Ôn Dật Lan bệnh nặng, không có khả năng ngồi xe rời đi, nếu người ngồi trong xe ngựa không phải Nguyên Ca, chẳng lẽ là... Suy nghĩ của Vũ Hoàng Mặc thay đổi thật nhanh, bỗng nhiên nhợt nhạt cười, nói: "Thất hoàng huynh quả nhiên là vì nước vì dân, cũng may là như thế, nếu không làm sao có cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân? Cũng may được Thất hoàng huynh cứu, nếu không bị kẻ cướp bắt đi, hỏng mất danh dự, nếu không phải tự sát chứng minh trong sạch, chỉ sợ cũng chỉ có thể thanh đăng cổ phật thê lương cả đời. Anh hùng cứu mỹ nhân, thật là một đoạn giai thoại."



Nghe Vũ Hoàng Mặc nói lời khác thường, trong lòng Vũ Hoàng Diệp chấn động, đột ngột xoay người xốc lên màn xe.



Đập vào mắt không phải Bùi Nguyên Ca mong nhớ ngày đêm, mà là một nữ tử tú lệ xa lạ, gương mặt ửng hồng, ngượng ngùng nhìn hắn nói: "Dật Tĩnh tạ ân Thất điện hạ cứu mạng!"