Đích Nữ Vô Song

Chương 4 : Di nương

Ngày đăng: 15:12 30/04/20


"Nữ nhi hiểu được, là phụ thân muốn tốt cho con. Nếu Trấn Quốc Hầu phủ vì bất mãn với con mà lui hôn, thì dù con có gả qua đó, bọn họ cũng sẽ không đối xử tử tế với con. Nếu do hiểu lầm, như vậy cũng là người không phân biệt phải trái, con cũng không thể dựa vào." Bùi Nguyên Ca chậm rãi nói, có lí có tình, hoàn toàn nói lên nỗi lòng của Bùi Chư Thành. Cuối cùng lại chán nản nói, "Nữ nhi chỉ là thương tâm, đã khiến cho phụ thân mất mặt!"



Nhìn nữ nhi vô tội, trong lòng Bùi Chư Thành tràn ngập trìu mến, ôn nhu nói: "Không liên quan tới Ca nhi, là Trấn Quốc Hầu phủ khinh người quá đáng! Hừ, thế tử An Trác Nhiên cũng không phải người tốt, được nuông chiều cuồng vọng tự đại, lòng dạ lại hẹp hòi, làm sao xứng đôi với Ca nhi của ta! Ca nhi yên tâm, sau này phụ thân nhất định tìm cho con một mối hôn sự thật tốt!"



Cho dù Trấn Quốc Hầu phủ này có Thái hậu chống lưng, hắn cũng muốn thay Ca nhi đòi lại công đạo.



Chương Vân mặt khẽ giương lên. Hừ, tiện nha đầu dung mạo xấu xí, không tài không đức, lại bị lui hôn, đời này còn có thể tìm được hôn sự tốt sao? Sau này cũng chỉ có thể mặc cho nàng nắn bóp trong tay mà thôi!



Bùi Nguyên Ca đong đưa cánh tay hắn, sẳng giọng: "Nữ nhi không muốn lấy chồng, con muốn cả đời phụng bồi phụ thân, trừ phi phụ thân ghét con, không cần con nữa!" Vừa nói vừa nhìn về phía Bùi Nguyên Dung, nói: " Tỷ muội chúng ta đều là nữ nhi Bùi gia, “nhất vinh cộng vinh, nhất tổn đồng tổn” [1], Trấn Quốc Hầu phủ từ hôn, chỉ sợ các danh dự của tỷ tỷ cũng chịu ảnh hưởng, khó trách trong lòng tam tỷ tức giận, Nguyên Ca ở đây nhận lỗi với tam tỷ tỷ".



[1] nhất vinh cộng vinh, nhất tổn đồng tổn: có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu



Nàng nhỏ tuổi nhất, lại là người bị từ hôn, nhưng lại quan tâm và hiểu chuyện như thế, nghĩ đến thanh danh của Bùi Nguyên Dung, còn nhận lỗi với nàng.



Đem hai người so sánh mà nói, Bùi Nguyên Dung làm tỷ tỷ, chẳng những không an ủi muội muội, ngược lại vừa rồi còn nhắc tới việc từ hôn, khó tránh khỏi lộ ra lòng dạ hẹp hòi, tỷ muội yêu thương nhau không nhiều.



Trước nay luôn là nàng hãm hại Bùi Nguyên Ca, Bùi Nguyên Dung thế nào cũng không nghĩ tới Bùi Nguyên Ca chủ động phản kích, nhất thời choáng váng.



Thấy Bùi Nguyên Dung không phản bác được, Chương Vân trong lòng sốt ruột, cười hòa: "Nguyên Ca nói vậy là có ý gì? Ngươi và Dung nhi là tỷ muội, Dung nhi sao có thể vì thế mà tức giận? Cho dù tức giận, cũng là giận Trấn Quốc Hầu phủ khinh người, bất bình giùm ngươi bị đối xử bất công!"
Chương Vân tính toán nhân tâm khôn khéo, lại biết rõ tích cách Bùi Chư Thành và Bùi Nguyên Ca, thành công thu phục hai người, đắc ý trong lòng, cười nói: "Hài tử ngoan, đừng khóc, chú ý thân thể đang bệnh. Đừng nhắc chuyện trước đây nữa, từ nay về sau, mẹ con chúng ta hãy cố gắng sống thật tốt với nhau".



Thấy một bên chuẩn bị xong chén thuốc, vội hỏi: "Chúng ta tới không đúng lúc, lại chậm trễ ngươi uống thuốc . Đây là chuyện quan trọng hơn, để di nương đút cho ngươi!" Nói xong, bưng chén thuốc, múc một muỗng, đưa đến bên miệng Bùi Nguyên Ca.



Nhìn Chương Vân dáng vẻ từ mẫu quan tâm, đáy lòng Bùi Nguyên Ca nhịn xuống cuồn cuộn tức giận, đôi mắt đảo qua nước thuốc đậm đặc, hiện lên một chút khác thường. Lập tức trên mặt mang theo cảm động, đưa tay đỡ lấy chén thuốc: "Di nương vì Nguyên Ca cắt thịt, bị thương, cánh tay chắc hẳn rất đau đớn, không dám để di nương động tay, hãy để ta tự uống đi!"



Chương Vân quyết tâm phải duy trì hình tượng "từ mẫu", làm sao bằng lòng?



Hai người tranh chấp, Bùi Nguyên Ca "không cẩn thận", làm nghiêng chén thuốc, vừa vặn đổ vào chỗ cánh tay trái đang bị thương của Chương Vân. Bùi Nguyên Ca sợ hãi, cuống quít nói: "Di nương, xin lỗi, ta không phải cố ý. Nhất định bị phỏng đến vết thương, có đau hay không?"



Nói xong, liền vén ống tay áo Chương Vân lên, muốn xem xét vết thương, một bên quát mắng nha hoàn trong phòng: "Đều thất thần làm cái gì? Không thấy di nương bị phỏng sao? Còn không mau đi lấy thuốc trị bỏng, rồi thỉnh đại phu tới đây! Nếu di nương có gì bất trắc, lột da các ngươi vẫn còn nhẹ!"



So với Bùi Nguyên Ca, Chương Vân càng thêm hoảng sợ, liên mồm nói: "Không cần! Không cần!"



Cắt thịt chữa bệnh, chẳng qua chỉ là thủ đoạn lấy lòng Bùi Chư Thành. Nàng cũng đâu ngốc như vậy, vì cái đinh trong mắt, Bùi Nguyên Ca này mà cắt thịt của mình.



Nếu để Bùi Nguyên Ca tháo băng bôi thuốc, như vậy sẽ bị lộ tẩy hết!