Đích Nữ Vương Phi
Chương 1 : Sống lại thành vương phi
Ngày đăng: 22:33 21/04/20
Tại vùng biên giới Tây Bắc của vương triều Đại Hạ, lúc này đây cảnh tượngchém giết đang diễn ra hết sức khốc liệt, máu chảy thành sông.
"Xông lên . . . . . . Giết, giết ~" Nương theo đó là một trận chém giết ậpđến, trên chiến trường cuộc chiến đã bước vào giai đoạn gây cấn.
Tiết Phỉ mặc một bộ khôi giáp màu xám bạc, cưỡi chiến mã màu trắng, nhưthuồng luồng (*) xuyên qua đội ngũ quân địch, thanh gươm thuận theo nàng quét qua, máu tươi bắn ra tung tóe, một hàng nối tiếp một hàng binh sĩngã xuống.
(*) Thuồng luồng là loài cá dữ giống con rắn lớn, hay hại người.
Máu tươi bắn lên mặt nàng, từ đỉnh đầu chảy dọc xuống trán, Tiết Phỉ hunghăng lau vết máu đen trên mặt, giơ cao thanh kiếm trên tay hô to: "Cácchiến sĩ xông lên nào! Đánh xong trận này chúng ta có thể về nhà đoàn tụ với người thân rồi!"
Đáp lại nàng là các binh lính Đại Hạ càngthêm liều mạng hơn, trông thấy cảnh tượng như thế, tốc độ kiếm trong tay Tiết Phỉ cũng ngày một nhanh hơn, nghênh chiến kẻ địch ở bốn phương tám hướng, nàng âm thầm hạ quyết tâm: nhất định phải đánh thắng trận này,mang theo các huynh đệ hoàn hảo trở về nhà.
Bất chợt một luồng ánh sáng trắng thoáng qua, Tiết Phỉ kinh hãi, nghiêng người một cái, nhanh chóng tránh thoát được một kiếp.
"Tiết hoàng hậu, tên cẩu Hoàng đế đó có đáng giá để ngươi phải liều mạng như vậy không?"
Vừa dứt lời, tấn công Tiết Phỉ càng dồn dập hơn.
"Trong vương triều Đại Hạ này, người là một trong ba người đáng để Lưu mỗ takính nể, nếu không phải vì lập trường khác nhau, ta thật sự không muốnlàm kẻ địch của ngươi!"
"Ít nói nhảm! Để mạng lại!"
"Ha ha ~ ngươi ở chỗ này bán mạng cho hắn, hiện tại hắn đang ở trong hoàngcung ôm ấp mỹ nhân đấy!" Lưu Mông Phi không để ý Tiết Phỉ có nghe thấyhay không, hắn vẫn tiếp tục nói: "Ngươi nói xem nếu muốn dẹp loạn vì sao lại phái Hoàng hậu lĩnh quân xuất trận, chẳng lẽ vương triều Đại Hạkhông còn người nào ư? Dẹp loạn là lấy cớ, hắn chỉ muốn nhổ bỏ ngươi màthôi!"
"Câm mồm! Muốn chết!" Tiết Phỉ giận dữ, có thể chửi mắngnàng sao cũng được, nhưng không thể bôi nhọ phu quân Hạ Hầu Huyền củanàng, nàng liều lĩnh tấn công về phía Lưu Mông Phi, hung hăng đâm mộtkiếm vào bả vai hắn.
Lập tức máu tươi nhiễm đỏ cả vạt áo Lưu Mông Phi, nhưng hắn giống như không cảm thấy đau, lại nói tiếp: "Ngươi biếtMộ Dung Thanh Y chứ? Nàng ta chính là mỹ nhân hôm nay cẩu Hoàng đế cướivề đó."
Nghe thấy cái tên này, Tiết Phỉ chợt chấn động, nháy mắtcảm giác kỳ quái lần lượt ùa về trong đầu. Nàng nhớ trước đây có lần HạHầu Huyền thử dò xét nói các đại thần muốn hắn nạp Mộ Dung Thanh Y làmphi, khi đó nàng thẳng thừng bát bỏ, sau này càng thêm nhiều lần phảnđối, Hạ Hầu Huyền cũng không còn nhắc đến nữa, một cảm giác lo lắng từtừ lan rộng đến tứ chi.
Tiết Phỉ sống hai đời,thống hận nhất chính là tiểu tam, kiếp trước nàng nắm giữ địa vị Hoànghậu cao quý, Hoàng đế tam cung lục viện là chuyện rất bình thường, càngkhông cần phải nói nàng là Hoàng hậu. Hoàng hậu thì phải rộng lượng, nạp phi cho Hoàng đế đó chính là nghĩa vụ của Hoàng hậu! Nhưng Tiết Phỉnàng lại không thể độ lượng như thế, dựa vào cái gì, tại sao nàng phảisan sẻ trượng phu của mình cho những nữ nhân khác chứ. Tuy nàng nghĩ như vậy, nhưng Hoàng đế lại nghĩ khác, Hoàng đế muốn sớm nếm thử một chút,muốn nhanh chóng ban phát ân sủng, cho nên mới trừ khử nàng, nạp thiênkim Thái Phó làm phi, hiện tại đoán chừng là Hoàng hậu rồi. Nghĩ tớiđây, Tiết Phỉ tức giận thì ít mà đau lòng thì nhiều! Ánh mắt nhìn vềphía lục y nữ tử càng thêm lạnh lẽo hận thù.
Lục y nữ tử pháthiện Vân Tuyết Phi vẫn lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, nàng cảm thấy ớnlạnh trong lòng, tức giận vừa rồi thoáng cái đã bị ném ra khỏi đầu. Hiện tại chỉ nghĩ đến chuyện chẳng lẽ tiện nhân này biết mình là người thiết kế đẩy nàng ta xuống nước, cho nên mới nhìn mình lạnh lẽo như vậy. Nếunhư nàng ta biết chính xác việc đó, đi nói với vương gia, vậy mình. . . . . . Nghĩ tới đây, nàng liền hoảng sợ: Mặc dù vương gia không trông nomhậu viện, nhưng hắn ghét nhất chính là nữ nhân có tâm kế, đến lúc đóvương gia biết, chắc chắn sẽ đuổi mình ra khỏi phủ.
Nàng ta cườigượng đi lên phía trước, lấy sự nịnh hót để biện hộ cho mình: "Vương phi không có việc gì là tốt rồi, nếu để vương gia biết người vì cùng đi dạo hồ với muội nên mới gặp chuyện không may rơi xuống nước, vậy Hoài Cầmthực sự khó chối tội danh này rồi." Nói xong dùng khăn tay lau lau khóemắt: "Cũng may vương phi người không có việc gì ~"
"Nếu ta khôngchết, ngươi sẽ không có chuyện đúng chứ?" Tiết Phỉ cười như không cườinhìn sắc mặt biến đổi nhanh hơn lật sách của nữ nhân này, vừa còn nguyền rủa mình chết, bây giờ đã quan tâm mình?
"Vương phi, lời này của người là có ý gì? Đâu không phải do ta đẩy người xuống nước!" Lục y nữtử lập tức cao giọng giải thích cho mình: "Ta chỉ đi dạo hồ chung vớivương phi mà thôi, nếu biết vương phi sẽ rơi xuống nước, cho dù Hoài Cầm có chết đuối cũng nhất định cứu vương phi!" Nói xong không để ý hìnhtượng khóc thét lên, ngay cả nha hoàn ở phía sau nàng ta cũng tỏ vẻ bấtbình: “Tứ phu nhân nghe nói vương phi tỉnh lại, lập tức hẹn biểu tiểuthư đến thăm vương phi, sao vương phi có thể đối xử quá đáng với ngườiđã quan tâm mình như thế?”
"Câm mồm!" Sắc mặt bạch y nữ tử không vui tức giận mắng: "Tẩu tẩu không nói ngươi đẩy nàng xuống nước, ngươi khóc cái gì?"
Hoài Cầm cảm thấy không ổn, lập tức ngưng khóc, chột dạ cầm khăn xoa xoa nước mắt: "Dạ, Hoài Cầm vượt qua khuôn phép rồi."
Đủ khôn khéo!
"Tỷ tỷ vừa tỉnh, chắc rất đói bụng, muốn ăn gì thì sai bọn nha hoàn đixuống chuẩn bị cho người!" Nói xong quay đầu dịu dàng nhìn Tiết Phỉ.
Vừa đủ một vai ác!
Tiết Phỉ không thể không xem xét lần nữa vị bạch y nữ tử trước mắt này, cóthật chỉ đơn giản là muội muội của tướng công mình thôi ư?
"Báikiến vương gia" Ngoài cửa truyền đến tiếng vấn an cung kính của nhahoàn, khiến ánh mắt đám nữ nhân trong phòng đều tỏa sáng, trừ Tiết Phỉra, ngay cả Ngũ Trà trên mặt cũng đỏ ửng.
Tư Nam Tuyệt mặc một bộ cẩm bào màu tím xuất hiện tại cửa, tóc dùng một cây trâm ngọc Dương Chi (*) thượng hạng vấn lên, dung mạo xuất chúng, giống như bước từ trongbức tranh ra, Tiết Phỉ thật sự tìm không thấy từ ngữ để hình dung đượchết vẻ đẹp này, nàng chưa từng gặp qua một nam tử nào có khí chất tiênnhân như thế, giống như nếu áp dụng tất cả từ ngữ lên người hắn chẳngkhác nào vấy bẩn chủ nhân của nó.
(*) Một loại ngọc màu trắng, bền bỉ chịu được sự mài mòn, chôn dưới đất mấy ngàn năm cũng không thay đổi màu sắc.