Điềm Mật Anh Túc
Chương 3 :
Ngày đăng: 06:17 19/04/20
Hạ Mặc Lâm giảng dạy ở trường quốc lập T, là một nhân vật cực kì, cực kì kì lạ.
“Độc học” tuy là một khoa rất ít được quan tâm, nhưng vì thầy Hạ giảng dạy nhiều năm ở nước ngoài đã đạt được nhiều thành tựu lớn đến độ tiếng tăm lừng lẫy. Nghe nói anh ta từng vận dụng kiến thức của mình, cứu một công chúa ở một nước nhỏ Châu Âu bị trúng kì độc và được phong tước hiệp sĩ, nhưng không rõ vì lí do gì lại từ chối khéo không nhận.
“Tôi thật không hiểu, tước hiệp sĩ không phải là một vinh dự lớn sao, vì cái gì lại từ chối chứ? Giáo sư của chúng ta thật là một kẻ kì lạ.” Ngồi trong phòng thí nghiệm, một cô sinh viên nhìn nhìn người đàn ông đang hướng dẫn ở phía xa, nhỏ giọng nói.
“Tước hiệp sĩ đã là cái gì? Tôi còn nghe được một chuyện, nghe nói vị công chúa ấy sau khi được cứu, đem lòng yêu giáo sư, muốn giáo sư vào hoàng cung làm phò mã đó.” Cô khác cũng không chịu kém miếng mà bắt đầu bà tám.
“Oa, thật à? Điều này không phải tốt lắm sao, dù sao vợ trước của giáo sư Hạ cũng đã qua đời, giờ coi như là thầy ấy độc thân rồi, có thể cùng công chúa kia kết hôn chính là chuyện cầu còn không được ha.”
“Chậc, thế nhưng giáo sư của chúng ta nhất quyết không chịu, chẳng những cự tuyệt lời cầu hôn của cô công chúa kia, ngay cả tước hiệp sĩ cũng không nhận, mấy bạn có biết vì sao không?”
“Vì sao? Vì sao?” Đám nữ sinh viên cực kì tò mò.
“Bởi vì giáo sư có nhân tình bí mật nha! Hơn nữa người phụ nữ đó siêu thích ghen tuông, cô ta nghe được chuyện của công chúa, bèn cấm giáo sư không được đặt chân đến nước đó nữa kìa.”
“Oa, thật á? Hạ giáo sư chịu nghe lời sao?”
“Đúng, giáo sư cực yêu người đó, hoàn toàn phục tùng cô ta, nói gì là nghe đấy à.”
“Hừ, nhất định chỉ là chuyện nhảm. Giáo sư Hạ rõ ràng là một con mọt sách, cả ngày chỉ biết nghiên cứu, hoạt động xã hội đều không tham gia, nói ngay cả chuyện làm chồng ấy mà, loại mọt già như ông ấy làm sao biết yêu ai hả? Tôi chả tin.”
“Ái chà, là thật mà, tôi từng nghe lén giáo sư nói chuyện điện thoại với nhân tình, giọng điệu vô cùng ngọt ngào nhá, nghe buồn nôn chết đi được.”
“Oa, đây là tin nóng đó. Cậu gặp qua người đó chưa?”
“…Không có.” Cô kia mặt ỉu xìu. Đây đúng là nỗi sỉ nhục to lớn cho đời gián điệp của cô.
“Chậc, cậu nói cứ như thật ấy, mình thấy là cậu bịa ra thì đúng hơn.”
“Không có mà, là thật đó.”
“Hai em kia đứng lên cho tôi.” Ngay lúc hai cô gái tranh cãi không xong, một giọng nói nghiêm khắc cắt ngang.
Hai người vừa ngẩng đầu liền thấy người trợ giảng Nhan Bích biệt danh “Bà cô hung dữ khoa độc học”, đang đứng trước mặt mình.
Trong lòng thầm kêu hỏng bét rồi, tuy sợ hãi nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo sau cô ta.
“Các em thích nói chuyện nhảm nhí, không chịu làm thí nghiệm, tốt nhất nghỉ đi cho tôi.”
“Trợ giáo…” Nhìn thấy đôi mắt sắc lạnh như có sương che kín, hai cô bé sợ hãi cuống quýt xin tha thứ, “Trợ giáo, bọn em lập tức làm thí nghiệm, cô đừng đuổi bọn em mà.”
“Hừ, mấy em không thèm biết giáo sư Hạ vất vả như thế nào, mới về nước đã đi dạy ngay, sức khoẻ thầy ấy là do tôi chăm sóc, vạn nhất xảy ra chuyện gì, tôi sẽ lo lắm đó, các em biết không?”
Hai cô bé ở trong lòng thầm nhủ là “chả đúng tí nào.” Hứ, cô làm như mình là vợ giáo sư ấy hả? Giáo sư Hạ có vợ lâu rồi, muốn làm vợ giáo sư cũng không đến lượt bà cô hung dữ như cô đâu.
Đúng lúc hai cô sinh viên đang bị mắng đến to đầu, Hạ Mặc Lâm từ trong phòng thí nghiệm đi ra.
Hạ Vũ Thụy nghe thấy thiếu chút nữa ngã lăn, nhịn không được đảo cặp mắt trắng dã, “Ờ ờ, tôi ghen đó, Anh Cả, anh không biết tôi yêu thầm anh lâu rồi ư, mỗi lần nhìn anh cùng Hoắc Phi đi bên nhau, tôi đau lòng không ngớt đó!”
Hứ, muốn diễn thì diễn, ai sợ ai hả?
Đáng tiếc Hạ Vũ Thụy thông minh một đời, hôm nay phải ngã đau rồi.
“Thụy Thụy!”
Bất ngờ, một giọng gầm vừa tràn ngập tức giận vừa vô cùng ai oán vang lên làm Hạ Vũ Thụy sợ tới mức thiếu chút nữa đứt mệnh.
Xong rồi, như thế nào lại bị dượng nghe được vừa khéo như thế? Ô… Đây không phải cái gọi là “quả báo” sao?
Hạ Vũ Thụy trong lòng kêu khổ không thôi.
“A, là giáo sư Hạ, đã lâu không gặp, hoan nghênh, hoan nghênh.” Rõ ràng nhìn thấy sắc mặt người kia đại biến, Trầm Quan Kiệu vẫn tỏ vẻ không biết mà nhiệt tình đón tiếp.
Hạ Mặc Lâm như không nghe thấy, vẫn chằm chằm nhìn cục cưng anh ta một tay nuôi lớn, “Thụy Thụy, con… con vừa nói thật đó hả?”
Nhìn hai mắt người kia đỏ ngầu, giọng run run, Hạ Vũ Thụy biết sự tình nguy rồi, bèn hung hăng trợn mắt liếc Anh Cả một cái.
Đáng ghét, Anh Cả thối, anh nhớ tôi đó!
“Dượng, đương nhiên không phải rồi, con vừa mới nói đùa với ông chủ thôi mà, dượng ngàn vạn lần đừng tin nha. Dượng biết con từ nhỏ đến giờ trong lòng chỉ có mình dượng thôi mà.” Hạ Vũ Thụy ôm lấy người yêu, ra sức trấn an.
“Vậy con tại sao trước anh ta lại như thế này?” Hạ Mặc Lâm tức giận dùng sức mở rộng áo sơmi của cậu ta.
“Con… Con…” Chết toi, cậu làm sao có thể trước mặt Anh Cả mà nói là mình vừa mới “tự sướng” chứ hả?
“Vì sao lại không nói được? Con để anh ta đụng vào phải không?” Hạ Mặc Lâm càng nghĩ càng khó chịu.
“Không có, thật sự không có!” Hạ Vũ Thụy bây giờ quả thực oan đến nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy nổi.
“Dượng không tin, con theo dượng đi về ngay!” Từ trước đến nay Hạ Mặc Lâm vốn rất ôn hoà, biết lẽ phải trái, nhưng giờ đã bị cơn ghen mờ lí trí rồi, ngang ngược túm lấy thắt lưng bế cậu ta lên, đi nhanh ra cửa.
Trầm Quan Kiệu nhìn thấy Hạ đại đường chủ trước giờ đều vô cùng oai phong nay gặp chuyện mất thể diện như vậy, trong lòng hí hửng vô cùng.
“Vậy không tiễn nhá, Hạ Vũ Thụy, phải ngoan ngoan nghe lời cha nha!”
Đáng ghét, Anh Cả thối, còn dám ở đó vui sướng nhìn người gặp hoạ, anh chờ đó cho tôi!
Hạ Vũ Thụy nghiến răng nghiến lợi trong lòng mắng to.
Giống trẻ con bị người lớn ôm vào lòng, lại bị thuộc hạ hai bên đường đứng nhìn đến há miệng trợn mắt, Hạ Vũ Thụy mắt lúng túng không biết nhìn đi đâu.
Nhưng mặc kệ mất mặt như thế nào, Hạ Vũ Thụy vẫn đặt người kia lên đầu. Chỉ cần có thể làm cha dượng nguôi giận, muốn cậu thế nào cũng được….