Điềm Mật Anh Túc

Chương 4 :

Ngày đăng: 06:17 19/04/20


“A, dượng… Nhẹ một chút…”



Giữa đường về nhà, xe đi vào một đường hầm nhỏ. Hạ Vũ Thụy bị người kia lôi ra khỏi xe, đè mạnh cậu lên trên động cơ…



“Nói, con để anh ta đụng vào phải không?”



“Không có, dượng à, thật sự không có mà.”



“Ta không tin, ta phải tự mình kiểm tra.”



Anh ta thô bạo cởi áo sơmi của cậu nhỏ, dùng đôi tay to dày cẩn thận kiểm tra…



“Đầu ngực con vì sao lại sưng như thế này hả?” Hạ Mặc Lâm bất mãn dùng hai ngón tay vuốt ve thứ quả đo đỏ bên ngực trái.



“Ư… Vì con vừa sờ vừa nhớ dượng…” Bị cha dượng yêu dấu đụng vào, Hạ Vũ Thụy lập tức cảm thấy tràn ngập khoái cảm mà thở dốc.



“Con thật không để người kia chạm vào đó chứ?” Hạ Mặc Lâm hoài nghi dùng mũi ngửi ngửi, lại vươn đầu lưỡi liếm liếm.



“Aaa…” Hạ Vũ Thụy giống như bị điện giật nảy người lên…



“Đáng ghét! Con sao lại mẫn cảm như vậy?”



Người kia *** đãng giày vò đầu ngực nhỏ, tức giận vừa mút lại vừa cắn, khiến Hạ Vũ Thụy thấy vừa đau vừa ngứa, nhịn không được kêu ai ái liên tục, “Aaa… Đứt mất… Dượng… Dượng tha con đi… Dượng à…”



“Dượng không tha con đâu, con như thế nào lại có thể nói như thế với người khác hả?” Hạ Mặc Lâm đâu khổ kêu to.



“Không phải, dượng à, con nói đùa thôi, dượng tin con đi, con cùng ông chủ không có quan hệ gì hết mà, thật đó!”



Không, giọng điệu Thụy Thụy lúc đó nghe thật lắm. So với người đàn ông đẹp trai cao lớn đáng giận kia, với diện mạo của một ông già, anh ta dựa vào cái gì mà đòi đứa nhỏ xinh đẹp như thạch anh này vĩnh viễn ở bên mình chứ?



Hạ Mặc Lâm càng nghĩ càng tự ti, thương tâm không chịu được mà đỏ cả hai mắt lên. “Thụy Thụy, con có phải… Chê dượng già không? Con không cần dượng nữa phải không?”



Hạ Vũ Thụy không biết chỉ một câu nói đùa lại làm sự tình rắc rối đến rối ren như thế này, cậu sợ tới mức nước mắt liền rớt xuống. Cậu vừa khóc vừa ôm lấy người yêu, ra sức hôn, “Không phải, không phải! Dượng à, con không dám, con không dám nói đùa nữa đâu, dượng đừng giận con, xin dượng đó…”



Hạ Vũ Thụy biết mối quan hệ chênh lệch tuổi tác giữa hai người vẫn là mối bận tâm của người kia. Năm đó cậu phải bày tỏ hết tâm tư mới phá bỏ được rào cản, hiện giờ cậu không thể để mọi chuyện lùi lại được.



“Dượng không có giận con…” Hạ Mặc Lâm đau buồn lau nước mắt trên mặt cậu, “Con còn trẻ, con có quyền làm điều con muốn, chỉ là dượng… Dượng không có cách nào buông con được, nói cho dượng nghe, dượng phải làm thế nào con mới không xa rời dượng?”



Lời người kia nói làm cho Hạ Vũ Thụy tan nát trái tim.



Run rẩy đưa tay vuốt ve khuôn mặt ấy, Hạ Vũ Thụy nhẹ nhàng nói, “Dượng, dượng cái gì cũng không cần làm. Con có chết cũng không xa rời dượng.”



“Thật ư? Thụy Thụy… Cục cưng của dượng… Tha thứ cho dượng ích kỉ… Nhưng dượng thật không thể mất con được… Con đừng rời xa dượng, xin con… Thụy Thụy…” Hạ Mặc Lâm cúi đầu cầu khẩn, rốt cuộc nhịn không đựơc cũng rơi nước mắt.



Anh ta yêu đứa nhỏ này đến tận xương tủy, tuyệt nhiên không dám tưởng tượng ngày nào đó phải mất cậu ta.



“Dượng đừng khóc… Con yêu dượng, dượng không biết con yêu dượng nhiều thế nào đâu…”



Hạ Vũ Thụy giống như phải truyền đạt hết tấm lòng mình, bắt đầu cởi bỏ quần áo người kia…



Hôn lên khuôn ngực ấm áp mình yêu thương từ nhỏ, Hạ Vũ Thụy thở gấp đầy mê hoặc, vươn đầu lưỡi liếm đầu ngực nâu nhạt kia…



“Aa… Thụy Thụy…” Hạ Mặc Lâm đưa tay vào khe hở mềm mại của cậu trai, ngẩng đầu rên nhẹ.


“Hi, dượng lại làm món gì ngon thế?” Hạ Vũ Thụy chạy vào bếp, nhô đầu ra sau lưng người kia.



“Đều là món con thích ăn từ nhỏ đó. Đậu phụ om, trứng hấp ba màu, còn có thịt kho tàu con thích nhất nữa.” Hạ Mặc Lâm quay đầu, hôn lên mặt cục cưng.



Đứa nhỏ này từ nhỏ đã hơi khác người. Gà rán, hamburger gì nó đến giờ đều không hứng thú, trái lại chỉ thích anh ta đích thân làm bữa sáng mà thôi.



“Oa, nhìn qua cũng thấy ngon rồi! Cùng dượng đẹp trai ăn cơm thôi.” Hạ Vũ Thụy xấu xa mà sờ soạng trên thân người kia.



“Đồ hư hỏng, lại muốn gì thế?” Hạ Mặc Lâm cười cười gõ nhẹ lên đầu cậu ta.



“Hi, người ta đùa tí thôi mà.”



“A? Thụy Thụy của chúng ta hôm nay có việc gì vui sao?”



“Dượng, con nói dượng nghe, con có thể cùng đi học với dượng nè, vì từ hôm nay con được nghỉ rồi!”



“Được nghỉ?” Hạ Mặc Lâm nghe vậy trong lòng hơi kinh hãi. Chẳng lẽ Thụy Thụy bị ông chủ đuổi việc rồi?



Anh ta biết cục cưng của mình yêu công việc này như thế nào, liệu có phải vì hôm đó anh ta mất đi lí trí, hiểu lầm mà gây ra hậu quả ngày hôm nay không? Nếu thật là thế, thì đây chẳng phải là anh ta đã hại Thụy Thụy ư?



Hạ Mặc Lâm quả thật rất yêu đứa nhỏ này, chỉ cần nó nói tuỳ tiện một câu cũng đủ làm anh ta nghĩ ngợi lung tung mất nửa ngày.



Hạ Vũ Thụy nhìn thấy cha dượng nghe được tin tốt mà trên mặt không chút vui mừng, lại còn cau mày, sự háo hức đang dâng cao giờ giống như bị dội cho một thùng nước vậy…



Chẳng lẽ dượng không thích mình đến trường cùng? Dượng có phải chê mình phiền phức không?



Hạ Vũ Thụy từ trước đến nay thông minh tuyệt đỉnh, nhưng riêng với chuyện liên quan đến đàn ông như thế này thì thường dùng cảm xúc hơn là lí trí, nên càng nghĩ càng muốn bốc hoả, tức giận đến úp mặt lên vai cha dượng mà hung hăng cắn cho một miếng.



Khôg ngờ người kia không kêu lên đau đớn ngược lại còn xoa xoa đầu cậu như muốn trấn an, làm cho Hạ Vũ Thụy muốn tức cũng tức không xong.



“Xin lỗi, dượng có đau không?” Đau lòng xoa vai người kia, Hạ Vũ Thụy vô cùng hối hận với hành vi bốc đồng vừa rồi.



“Không đau, dượng không đau, Thụy Thụy muốn cắn bao nhiêu cũng được.”



Nhìn ánh mắt vô cùng bao dung kia, Hạ Vũ Thụy đột nhiên thấy đau lòng.



“Dượng sao vậy? Rõ ràng là con rất tuỳ tiện, dượng phải tức giận chứ, phải mắng con chứ.”



Hạ Mặc Lâm nghe không hiểu lắm, “Dượng vì cái gì phải mắng Thụy Thụy? Người đáng bị mắng là dượng mới đúng. Đều là dượng không tốt, hại Thụy Thụy bị ông chủ đuổi việc, chỉ cần Thụy Thụy nguôi giận, phải làm gì dượng cũng làm hết.”



Nhìn bộ dạng vừa lo lắng vừa khổ sở của anh ta, Hạ Vũ Thụy mới biết là lại có hiểu nhầm to béo rồi đây. “Dượng à, dượng lại suy đoán lung tung rồi. Cái gì mà đuổi việc? Ai nói con bị ông chủ đuổi việc hở? Con thông minh như vậy, giúp ông chủ bao việc mới được nghỉ liền ba ngày đó.”



“A?” Hạ Mặc Lâm ngượng ngùng cười cười, “Thực xin lỗi, Thụy Thụy, hoá ra dượng lại hiểu lầm rồi.”



“Hừ, dượng cũng coi thường giá trị của con quá đi, chỉ cần con hô một tiếng, có rất nhiều người muốn cướp con về công ty họ, ai dám đuổi chứ?”



“Rồi rồi, là dượng không tốt, xem thường Thụy Thụy nhà chúng ta rồi.” Hạ Mặc Lâm biết lỗi, hôn cục cưng của mình, “Con đừng giận dượng, muốn phạt dượng thế nao cũng được, nhé?”



“Hi, được, vậy phạt dượng ngày nào cũng phải để con dính lấy dượng, vĩnh viễn không được kêu con phiền phức nha.” Hạ Vũ Thụy ôm cổ người kia, cười tủm tỉm.



“Được được.” Hạ Mặc Lâm vừa thương vừa yêu ôm chặt lấy cục cưng yêu dấu.



Đứa bé này, đây mà là trừng phạt ư, như này quả thật dượng cầu còn không được kìa!