Điềm Mật Anh Túc

Chương 5 :

Ngày đăng: 06:17 19/04/20


Hạ Vũ Thụy xuất hiện, ở khuôn viên rộng lớn của trường T đã xôn xao không ngớt.



Làn da trắng nõn, khuôn mặt tuấn tú, hơn nữa phong thái cùng trang phục thanh lịch vô cùng.



Người tuấn mĩ hiếm thấy như vậy lại đứng cùng giáo sư Hạ diện mạo bình thường, quả là chuyện lạ.



Nhìn kĩ, thì giáo sư Hạ từ trước đến nay hiền lành lại cùng người kia trò chuyện vui vẻ, cử chỉ thân mật thật khiến người ta tò mò.



Hạ Vũ Thụy từ trước đến nay luôn làm theo ý mình, xưa nay đều mặc kệ ánh mắt người khác, mà Hạ Mặc Lâm trong lòng chỉ cần có cục cưng mà thôi, trong mắt không còn ai khác nữa.



Hai anh đàn ông cứ coi như không có ai như vậy mà tay nắm tay, không chút che giấu dung dăng dung dẻ đi bên nhau trong vườn trường.



“Thụy Thụy, cùng dượng đến trường thật không nhàm chán chứ?”



“Không đâu, đi với dượng thế này làm sao nhàm chán được. Lúc dượng làm thí nghiệm con có thể giúp ghi chép, dượng khát nước con có thể lấy nước, dượng đói bụng con có thể mua cơm cho dượng, con có rất nhiều việc để làm mà.”



Nếu huynh đệ trên giang hồ mà nghe được chuyện Hạ đại đường chủ người gặp người sợ, quỷ gặp quỷ sầu nay lại có thể vì một người đàn ông mà làm chân loong toong, có lẽ họ ngã lăn hết cả lượt ấy chứ.



Nhưng Hạ Vũ Thụy rất vui vẻ tự nguyện làm.



Tuy cha đẻ đã mất từ khi cậu còn bé có để lại gia tài bạc triệu, nhưng bị mẹ căm ghét nên cậu chưa từng có cảm giác ấm áp của gia đình, cũng chưa bao giờ biết cái gì là trao gửi yêu thương.



Chính là người đàn ông kia đã thay đổi cuộc đời cậu, khiến cậu từ nay về sau có mục tiêu mà tồn tại. Cậu có thể vì cha dượng yêu dấu mà làm tất cả. Chỉ cần người ấy hạnh phúc.



“Dượng, con cũng sẽ học làm cơm, về sau dượng không cần dậy sớm nấu nướng nữa.”



“Không được, bếp rất nguy hiểm, vạn nhất thái rau bị dao cắt đứt tay thì làm sao?” Hạ Mặc Lâm bấy lâu nay với đứa nhỏ này có thể nói là cưng chiều tới cực điểm, sao đành để đôi tay xinh đẹp thon thả như tạc này bị thương chứ.



Bếp nguy hiểm ấy hả? Dao cắt đứt tay ư? Hạ Vũ Thụy nghe vậy trên mặt tối sầm.



Dượng à, dượng nên biết, muốn làm đường chủ Vân Dật hội, muốn tay phải cầm súng, tay trái cầm đao, ít nhất cũng phải vượt qua được ba lần thử thách của Hắc bang mới có thể qua đó. Dượng bây giờ sao cứ như bảo vệ trẻ con như này, chuyện này mà nói ra thì huynh đệ giang hồ cười rơi răng mất.



Nhưng mà Hạ Vũ Thụy không ngốc đến mức nói cho cha dượng cậu biết, nếu thật thà nói mình đang làm công việc nguy hiểm như vậy nhất định sẽ doạ chết ông ấy mất.



Ai, xem ra mình vẫn phải làm cục cưng ngoan ngoãn rồi.



“Được được, con không học nấu ăn nữa, nhưng dù sao giờ cũng có thể giúp dượng mà.”



“Đương nhiên có thể, Thụy Thụy của ta thông minh thế, học cái gì cũng ổn, dượng có con bên cạnh việc nghiên cứu nhất định càng thuận lợi.”



“Hi, đừng nói trước như vậy, nói không chừng con lại làm tan hoang phòng thí nghiệm thì chết.”



“Thụy Thụy nếu thật muốn làm thế, dượng sẽ phạt nặng đó.” Hạ Mặc Lâm cưng yêu nhéo nhéo mũi cậu ta.



“Hi, dượng phạt con thế nào đây? Đem ép con trên bục giảng phòng thí nghiệm, dùng thước bản to của dượng đánh vào mông trần của con sao?” Oa, chuyện này nhất định rất kích thích nha! Hạ Vũ Thụy dùng hai con mắt ướt át tràn trề hy vọng nhìn người kia.



Hạ Mặc Lâm chỉ tưởng tượng thôi mặt cũng đỏ lên rồi, “Con… Thằng bé này…”



“Hi, dượng có phải cũng rất hưng phấn không?” Hạ Vũ Thụy cười tà, dùng móng tay gãi gãi lòng bàn tay người kia.



Hạ Mặc Lâm toàn thân run lên. “Thụy Thụy…”



“Dượng à, muốn hay không thì trước mắt vẫn nên dẫn con tới phòng thí nghiệm, hung hăng mà phạt con đi…” Hạ Vũ Thụy liếm liếm môi dưới, cám dỗ nói.



“Ư… Thụy Thụy, không được dụ dỗ dượng…”




Nhưng cậu ta càng giận, trên mặt nụ cười lại càng rạng.



Hạ Mặc Lâm sao lại không hiểu, thấy cậu ta giận không ít, vội vàng dùng ánh mắt cầu xin tha thứ.



Nhưng Hạ Vũ Thụy cũng không thèm nhìn, vừa cười vừa tiếp tục màn “trừng phạt”, không quên nói chuyện phiếm với người phụ nữ kia. “Cha dượng tôi ở trường có phải rất được hoan nghênh không?”



“Đúng vậy, theo tôi biết có vài vị giáo sư cùng trợ lý cũng thầm mến giáo sư Hạ đó.”



“Thật? Tôi không ngờ cha dượng lại được hoan nghênh như vậy kìa.”



“Thật mà, giáo sư hạ dáng vẻ nhã nhặn, vóc dáng lại đẹp, nói thật, anh ấy là người tình trong mộng của nhiều cô gái đó.” Nhan Bích thẹn thùng nói.



“Ngươi tình trong mộng?”



Hạ Vũ Thụy cười lạnh, ngón cái tức giận hướng tới lỗ nhỏ trên đỉnh chọc mạnh một cái.



Aaaaa…



Vốn đã sắp lên cao trào, Hạ Mặc Lâm gào lên trong lòng, giật nảy mình, nhịn không được liền xuất tinh!



Hạ Vũ Thụy đã giận đến cực điểm, như thế nào lại để cha dượng vui vẻ như vậy, liền dùng sức bóp thứ cương cứng kia ép không cho lên tới đỉnh…



Hạ Mặc Lâm bỗng chốc từ thiên đường lộn nhào xuống địa ngục, dục vọng tràn trề không có chỗ thoát, khó chịu đến cùng cực. Anh ta rốt cuộc chịu không nổi mà dùng khăn ăn che bên dưới của kình, nhảy vọt lên!



“Tôi… Bụng tôi không được thoải mái lắm, tôi vào toilet.”



Hạ Mặc Lâm nói xong liền chạy vội vào toilet.



“Ai cha, giáo sư Hạ bị sao vậy?’ Nhan Bích kinh ngạc mở to mắt.



“A, chị Nhan hẳn không biết, chị vừa không cẩn thậm chạm vào nỗi đau của dượng tôi đó.” Hạ Vũ Thụy ra vẻ khổ sở thở dài.



“A? Giáo sư có chuỵên gì?”



“Chị Nhan, chị là người tốt, vì không muốn làm lỡ hạnh phúc cả đời chị, tôi sẽ không giấu nữa… Kỳ thực cha dượng tôi, ông ấy… Ông ấy…” Hạ Vũ Thụy bộ dạng muốn nói rồi lại thôi, có vẻ rất khó mở miệng.



“Giáo sư rốt cuộc làm sao?” Nhan Bích hồi hộp hỏi.



“Kì thật dượng tôi… Sinh lý có vấn đề!” Vấn đề này rất lớn đó, lần nào cũng đều làm nát cái mông tôi luôn.



“Cái gì?” Nhan Bích sợ tới mức thiếu chút nữa rớt cả kính.



“Nếu không như vậy, chị nghĩ coi ông ấy cùng mẹ tôi kết hôn nhiều năm sao lại không sinh em bé chứ hả?” Hạ Vũ Thụy làm vẻ tiếc nuối lắc đầu. Hừ, dượng mà dám cùng người đàn bà kia lên giường rồi sinh con, mình thì thiến dượng ngay chứ lại!



“Trời ạ, giáo sư Hạ… Anh ấy…”



Mộng đẹp nhanh chóng hoá thành công dã tràng, Nhan Bích tan biến ảo tưởng, đột nhiên thấy như bị lừa, không khỏi tức giận hỏi, “Nói như vậy, giáo sư Hạ chẳng những liệt dương mà còn có thể vô sinh nữa sao?”



“Ách, cái này tôi không nói được…” Hạ Vũ Thụy nâng cốc cà fê lên, tao nhã nhấp một ngụm.



“Cậu không nói tôi cũng biết, cậu Hạ, vô cùng cảm ơn cậu đã nói cho tôi nghe, gặp lại sau.” Nhan Bích nói xong ngay cả hoá đơn cũng không trả, đùng đùng nổi giận đi mất.



Không đến một giờ đồng hồ, trong khi Hạ Mặc lâm còn đang trong toilet “cố gắng chữa bệnh”, dốc sức xoa nắn “cái đàn ông oai phong” to lớn của mình, thì tin anh ta bị vô sinh đã lan truyền khắp mạng lưới BBS của trường…