Điềm Mật Anh Túc
Chương 6 :
Ngày đăng: 06:17 19/04/20
Có người không uổng một phát súng đã đánh rớt “tình địch” nằm vùng.
Vào phòng riêng trong phòng thí nghiệm, Hạ Mặc Lâm chìm đắm bên cạnh cục cưng, hoàn toàn không biết bên ngoài tin đồn đã bay đầy trời.
“Thụy Thụy, mệt lắm sao? Muốn ngủ một chút không?” Đang chui đầu vào giữa một đống tài liệu, Hạ Mặc Lâm ngẩng lên hỏi đứa bé đang ngồi trên sofa.
“Không đâu, con đang xem quyển sách này rất thú vị mà.” Hạ Vũ Thụy đong đưa đôi chân trần trắng nõn hứng thú tràn trề mà nói, “Dượng à, trong truyền thuyết nói ở Thái Bình Dương có một hòn đảo, dưới đáy biển gần đó có một loại cỏ là ”Cloud Fire”, nó có độc tính cao, nhưng lại có thể hoá giải độc nếu đốt nó, thật là kì diệu, con chưa từng nghe qua thứ như thế này.
Hạ Mặc Lâm hễ động đến chuyên môn là đôi mắt sau cặp kính bắt đầu loé sáng, “Đúng vậy, đáng tiếc đó chỉ là truyền thuyết, chúng ta cũng chỉ theo lời sách cổ mà biết đại khái nó ở chỗ nào, còn chưa từng có người nào lặn xuống biển tìm cả.”
“Người khác không đi, dượng có thể đi mà. Nhưng mà con không kêu dượng tự mình xuống biển đâu đó, rất nguy hiểm, con cũng không chấp nhận đâu, ý con là dượng có thể lập một đội khảo sát ấy.” Hạ Vũ Thụy biết người kia hứng thú nhất chính là nghiên cứu độc vật đủ loại đủ kiểu trên thế giới.
“Dượng cũng muốn nêu ra kế hoạch đó, nhưng kinh phí lớn quá, dượng nghĩ phía trường sẽ không phê duyệt đâu. Huống chi đây lại là một vấn đề ít được quan tâm, ngoại trừ dượng có lẽ không còn ai hứng thú nữa.”
Hoá ra là vấn đề kinh phí, Hạ Vũ Thụy trầm ngâm một lát, trong lòng có ngay một ý định. “Yên tâm đi dượng, tiếng tăm dượng lớn như vậy, chỉ cần dượng công bố tin này, nhất định sẽ có người tài trợ ngay.”
“Chỉ sợ là không dễ thôi.” Hạ Mặc Lâm tiếc nuối lắc đầu. Các công ty tài trợ bình thường đều tính đến lợi ích kinh tế rồi, “Cloud fire” lại là một loại cây chỉ nghe truyền thuyết, có tồn tại thật hay không chả ai rõ, ai dám vì một chút hiếu kì mà ném đi một đống tiền chứ.
“Yên tâm, con là ngôi sao may mắn của dượng mà, có Hạ Vũ Thụy con ở đây cam đoan dượng muốn gì cũng có!” Hạ Vũ Thụy ngồi trên đùi người kia, hôn lên mặt anh ta một cái.
“Thụy Thụy chính là ngôi sao may mắn của dượng.” Hạ Mặc Lâm hôn lại. Có thể có được tình yêu của đứa nhỏ này mà không đòi hỏi gì thì đó quả là may mắn lớn nhất đời người đàn ông rồi.
“Dượng cũng là ngôi sao may mắn của con. Dượng không biết có thể gặp được dượng con chính là rất may mắn đó.” Hạ Vũ Thụy dùng ánh mắt tràn ngập yêu thương nhìn người kia.
“Thụy Thụy…” Hạ Mặc Lâm trong lòng rất cảm động, bất chấp đang ở trường học, cúi đầu hôn lên trán cậu ta. Hai người ôm chặt nhau, hôn thật sâu, môi quấn môi, trao nhau nước bọt ngọt ngào.
“Ư ưm…” Hạ Vũ Thụy bị hôn đến điên đảo thần hồn, mềm nhũn mà ngã vào lòng anh ta.
Ngay lúc hai người bắt đầu động tình cởi bỏ quần áo nhau thì…
Knock… Knock…
“Giáo sư Hạ có đó không?” Ngoài cửa vang lên một giọng nói quen thuộc.
Hạ Mặc Lâm vội đứng dậy kéo cục cưng đứng lên, sửa sang lại quần áo xộc xệch của hai người. “Khụ khụ, là hiệu trưởng sao? Xin mời vào.”
Một bác già hói đầu, âu phục thẳng thớm mở cửa đi vào, “Giáo sư Hạ, có bận không? Tôi quấy rầy hai người à?.”
“Ách, không có.” Hạ Mặc Lâm có chút không bằng lòng, cười cười.” Hiệu trưởng, giới thiệu một chút, đây là con trai tôi Vũ Thụy. Thụy Thụy, mau qua chào hiệu trưởng Vương đi.”
Hạ Vũ Thụy lễ phép gật đầu, “Hiệu trưởng Vương, xin chào.”
“Cậu Hạ, xin chào.” Hiệu trưởng Vương vội vàng khom người đáp lại.
Người kia nhắm mắt, không hề phản ứng.
Kỉ Tử Hạo bất đắc dĩ thở dài. “Anh à, mau dậy đi, còn đón người của anh sắp tới này.”
Cậu trai từ trên giường bỗng nhảy lên, “Anh đã nói anh không đi! Em nghe không hiểu ư?”
“Anh, anh sao lại cố chấp thế! Đừng lấy mạng ra đùa nữa được không? Em chính là hao hết tâm tư mới cứu được anh ra, chẳng lẽ anh còn muốn bị bắt lại?”
“Hừ, em yên tâm, cho dù Vân Dật hội thông minh thế nào thì có nghĩ nát óc họ cũng không ngờ bản vương tử đang trốn ở trong nhà Giang đại đường chủ của họ đâu.”
Hoá ra người bị giấu ở đây chính là trọng phạm của Vân Dật hội, Borgia vương tử!
“Không thể nói thế được, bây giờ vì không có Hạ Vũ Thụy ở đây, chứ nếu anh ta quay lại, không giữ được anh ta tìm tới tận cửa, thôi để tránh đêm dài lắm mộng, anh vẫn nên nhanh đi đi.”
“Anh không đi! Chưa bắt được tên biến thái kia thì anh chưa đi! Anh muốn trả thù, Borgia anh nhất định phải cho hắn nếm thử loại nhục nhã này!” Nghĩ đến chính mình bị bắt phải mở hai chân cho tên kia ngày đêm xâm phạm, Borgia vương tử thân phận cao quý nhịn không được tức đến run người.
“Anh còn muốn bắt cái tên họ Tiêu kia? Người ta là muốn bắt anh kìa! Anh không biết hắn ta đã nghiện nặng anh rồi à?”
“A, câm miệng!” Borgia đỏ bừng mặt.
“Anh kêu em câm miệng cũng vô ích. Sau khi anh mất tích, họ Tiêu kia chính là giận đến phát cuồng. Hắn phụ trách nhà giam, anh còn không hiểu hắn có bao nhiêu thủ đoạn nham hiểm hả? Anh à, nghe em đi, về nước đi, việc này rồi chúng ta bàn lại sau.”
“Không! Không bắt được hắn, anh không đi đâu cả!”
“Anh thật là…” Kỉ Tử Hạo quả rất chán nản. Cậu day day hai bên thái dương đau nhức, “Được rồi, được rồi, em nghĩ cách là được. Nhưng anh phải nghe em hôm nay đổi chỗ trốn đã.”
“Sao? Sợ bị cậu em phát hiện à?”
“Hừ, em sợ gì?” Kỉ Tử Hạo cao ngạo vênh mặt, “Cho dù cậu biết cũng làm gì được em? Em lại chả dùng công phu trên giường dạy bảo cậu ấy!”
“Thật? Sao anh lại thấy như cậu của em không cam tâm tình nguyện vậy kìa?”
“Anh còn giễu em? Anh thì sao? Vì Hoắc Phi mà thành một vương tử tôn quý bị truy nã, thật đúng là si tình nhất thế giới à.” Kỉ Tử Hạo phản đối, trừng mắt nhìn.
“Chuyện không liên quan A Phi.” Trong mắt Borgia hiện lên một tia đau đớn, “Là anh ngốc thôi. Anh nghĩ có thể có được cậu ta. Nhưng mà trái tim cậu ta, cơ thể cậu ta từ lâu lắm rồi đã dành hết cho một người. Cậu ấy chưa từng lừa gạt anh, là chính anh không chấp nhận sự thật, anh không trách gì cậu ấy cả.”
“Quên đi, quên cậu ta đi anh.”
“Em yên tâm, Borgia anh tốt xấu gì cũng là một vương tử, nam tử hán đại trượng phu, bắt được thì cũng thả được. Anh sẽ quên cậu ta. Hiện giờ lòng anh chỉ muốn bắt cái tên kia thôi!”
Trong mắt Borgia hừng hực ngọn lửa báo thù…