Điềm Mật Anh Túc

Chương 7 :

Ngày đăng: 06:17 19/04/20


Hôm nay, đối với Hạ Mặc Lâm và Hạ Vũ Thụy mà nói thì chính là kỷ niệm ngày cuộc đời họ sang trang.



Hàng năm tới ngày này, hai người sẽ sắp xếp, huỷ bỏ mọi lịch trình, sáu giờ sáng đã rời giường. Không lái xe, Hạ Mặc Lâm nắm tay cục cưng đi một đoạn đường dài, tới trạm xe bus dưới chân núi.



“Thụy Thụy, có mệt không?” Hạ Mặc Lâm lấy khăn tay lau mồ hôi giúp cậu trai.



“Không sao mà. Dượng, dượng còn nhớ ngay hôm đó thời tiết thế nào không?” Hạ Vũ Thụy mỉm cười, ngẩng đầu nhìn bầu trời cao rộng.



“Đương nhiên nhớ rõ. Dượng sao có thể quên chứ…” Hai mắt phía sau kính hơi nheo lại, Hạ Mặc Lâm cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh đẹp đẽ, “Ngày hôm đó sắc trời không thế này. Xam xám, âm u, giống như lúc nào cũng có thể mưa to vậy…”



“Đúng rồi, hôm ấy sắc trời thật giống tâm tư của con lúc đó…”



Hai người nắm chặt tay nhau, cười nhẹ làm cho thời gian một lần nữa quay lại tám năm trước.



Sáng sớm, Hạ Mặc Lâm đột nhiên gặp ác mộng mà tỉnh giấc. Ngoài cửa sổ sắc trời u ám mờ mịt. Anh ta có chút không an lòng. Theo bản năng chạy ra phòng ngoài, bất ngờ nhận ra cửa đã mở. Giật nảy mình, Hạ Mặc Lâm vọt vào phòng đứa bé, “Thụy Thụy?”



Trên giường không có ai. Hạ Mặc Lâm hốt hoảng chạy ra, tìm hết phòng nọ đến phòng kia.



Trời ạ, trời còn chưa sáng, Thụy Thụy rốt cuộc chạy đi đâu?



Hạ Mặc Lâm lòng như lửa đốt nhảy lên xe, một lèo xuống tới chân núi, nhìn ngó hai bên đường, không ngừng tìm bóng dáng đứa bé. Hạ Mặc Lâm cùng nó ở bên nhau hai năm, còn chưa từng thấy nó ra ngoài sớm như vậy. Huống chi hôm nay thời tiết xấu như vậy, vạn nhất mưa to thì… Trời ạ!



“Thụy Thụy, con mau ra đây, đừng dọa dượng…”



Đứa bé ấy rõ ràng đã mười bảy tuổi, nhưng Hạ Mặc Lâm yêu thương nó từ tận đáy lòng, vẫn coi nó như đứa bé con mà che chở.



Xe đi một quãng đường dài, anh ta rốt cuộc cũng phát hiện ra bóng dáng cậu ta ở trạm xe bus chân núi.



Hạ Mặc Lâm cuống cuồng lái vội xe tấp bên lề đường xông lên phía trước, “ Thụy Thụy!”



Biểu hiện mừng rỡ của anh ta hoàn toàn trái ngược với thần sắc lãnh đạm trên mặt cậu ta.



Hạ Mặc Lâm cũng không chú ý, nắm lấy tay cậu, “Thụy Thụy, con muốn đi đâu? Dượng đưa con đi.”



“Không cần.” Hạ Vũ Thụy gạt tay anh ta, không thèm liếc lấy một cái. “Con tự bắt xe được.”



Hạ Mặc Lâm vẫn không chịu buông, “Thụy Thụy, lát sẽ mưa, để dượng đưa con đi.”



“Chuyện của con không cần dượng quan tâm! Dượng nên dành thời gian ở với bà ta đi, dượng không phải sắp lên máy bay đi gặp bà ta sao?” Hạ Vũ Thụy lạnh lùng cười.



Người đàn bà kia cứ việc đi du lịch nước ngoài, năm ba bận lại gọi về quấy rầy. Mỗi lần nhìn người kia nói chuyện qua điện thoại với bà ta, cậu không hiểu sao lại thấy phiền muộn. Mà tối hôm qua nghe được người kia muốn nhân dịp xuất ngoại đi họp thì gặp nhau, Hạ Vũ Thụy lại buồn đến cả đêm không ngủ nổi.



“Hoá ra Thụy Thụy tức giận vì chuyện này? Dượng với mẹ con chỉ có thể gặp mặt thôi mà.”



Vợ chồng lâu không gặp, làm chuyện đó cũng là lẽ tự nhiên, nhưng Hạ Mặc Lâm không hiểu sao lại muốn giải thích rõ ràng cho cậu ta hiểu.



Hạ Vũ Thụy nghe vậy lòng mừng thầm, nhưng miệng vẫn ngoan cố. “Hừ, con tin được sao. Ai biết hai người có thế thật không? Dù sao nếu dượng đi gặp bà ta thì đừng về tìm con làm gì!”



Không quan tâm yêu cầu của mình rất vô lý, cậu mặc kệ tất.



Hạ Mặc Lâm không hiểu sao mình lại bị đứa nhỏ này làm cho rối bời như vậy, nghe xong những lời tuyệt tình kia, trong lòng hoảng hốt vội ôm lấy cậu ta, “Thụy Thụy đừng giận, dượng không đi là được mà.”



Hạ Vũ Thụy nghe vậy trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nghĩ người kia có lẽ trong lòng rất muốn đi gặp người đàn bà kia, đây chỉ là do bị mình bắt buộc mà thôi, một cơn giận không biết từ đâu lại bốc lên!



“Dượng có đi hay không là ở dượng! Sao lại nói như bị ép như vậy?” Cậu giãy ra khỏi tay người kia, đẩy anh ta ra.



Hạ Mặc Lâm cười khổ, “Dượng không hề bị ép mà.”



“Hừ, con nghe rồi, hôm qua trong điện thoại, dượng nói chuyện với bà ta rất thân mật, rõ ràng rất muốn gặp đúng không? Dượng đừng nghĩ có thể gạt con!”



Hạ Mặc Lâm không nói gì chỉ thở dài. Anh ta không biết giải thích thế nào cho phải, nhưng vì với vợ không hề có chút nhớ nhung nên rất áy náy, mới cố mà nói chuyện cho thân mật. Nhưng loại chuyện này làm sao có thể nói cho đứa bé kia nghe đây.



Thấy người kia không nói gì, Hạ Vũ Thụy giống như bị rơi xuống vực sâu.



Hai năm sớm chiều bên nhau, nhưng không bằng một người đàn bà chỉ nói chuyện qua điện thoại ư? Mình và dượng rốt cuộc là gì?



Giương đôi mắt thương tâm tuyệt vọng nhìn người kia, Hạ Vũ Thụy oán hận nói, “Dượng cuối cùng cũng thừa nhận… Con ghét dượng! Con vĩnh viễn không muốn gặp lại dượng!”



Cậu ta chạy tới xe bus, nhảy lên. Hạ Mặc Lâm thấy thế kinh hãi, cũng nhảy lên xe bus.



“Thực xin lỗi, cho tôi qua.”



Người trên xe bus chật ních, Hạ Mặc Lâm vất vả lắm mới thấy cậu trai. Anh ta từ trước đến nay nuông chiều cậu ta từ bé, sợ cậu bị chen chúc sẽ bị đau, vội vàng lách tới sau lưng mà che cho cậu.



Hạ Vũ Thụy nắm tay cầm, cũng không thèm liếc lại.



“Thụy Thụy đừng giận dượng mà.” Hạ Mặc Lâm hơi xoay người, ghé bên tai nói nhỏ, “Con hiểu lầm dượng rồi.”



Cảm giác hơi thở ấm áp phả bên tai, Hạ Vũ Thụy đỏ mặt. “Tránh ra, ai cho dượng đứng cạnh con.”


“Ư…” Dị vật kì lạ khiến Hạ Vũ Thụy gục đầu rên rỉ.



“Đau không?”



“Ư… Tốt lắm…”



“Như thế này?” Anh ta lại cắm thêm một ngón tay, nhẹ nhàng ra vào.



“A… ư… Con… Con…” Cảm xúc quá mức quỷ dị khiến cậu ta toàn thân lạnh run, nói cũng không nên lời.



“Có thích dượng làm như vậy không?” Hạ Mặc Lâm tăng tốc, dùng những ngón tay thon dài mạnh mẽ vuốt thẳng các nếp gấp nơi niêm mạc mẫn cảm.



“Aaa…” Khoái cảm chưa từng có làm cậu hét lên, “Aaa… Dượng à..”



“Cục cưng của ta, dượng nhịn không được rồi…” Huyệt nhỏ vừa mềm vừa trơn của cậu ta đã sẵn sàng, Hạ Mặc Lâm cầm cương cứng để ở chỗ tội lỗi của người kia…



“Thụy Thụy, con còn cơ hội đổi ý đó.” Hạ Mặc Lâm khó khăn chịu đựng, vẫn kiên trì để cho đứa nhỏ một đường thoát.



Cảm giác cha dượng yêu dấu sắp tiến vào cơ thể mình, cậu trai khóc, ôm lấy anh ta, “Ô… Dượng… Con không hối hận, con yêu dượng…”



Lời thông báo của cậu khiến cho người kia nhịn không được cảm xúc mà đỏ hai mắt.”Thụy Thụy, cục cưng của dượng, dượng cũng yêu con!”



dương v*t tiến mạnh lên phía trước, rốt cuộc cũng phá vỡ rào cản đạo đức, làm cho hai con người, vốn không nên kết hợp, cơ thể trong nháy mắt hợp làm một…



“Yaaaa…” Hạ Vũ Thụy hét lên đau đớn. Cho dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng phân thân to lớn của anh ta đối với cậu vẫn là quá sức.



“Thụy Thụy, con chảy máu rồi!” Phát giác dòng chất lỏng màu đỏ âm ấm chảy xuống giữa hai người, liên tục trào ra khiến Hạ Mặc Lâm tự trách sao không thể tự giết mình cho rồi! “Không làm nữa, chúng ta không làm nữa!”



Phát hiện cha dượng muốn rời ra, Hạ Vũ Thụy kinh hoàng dùng hai chân kẹp lấy anh ta, “Không! Dượng đừng dừng lại!”



“Nhưng mà Thụy Thụy…”



“Mặc kệ, con muốn dượng ở trong con, dượng là của con, duy nhất của con!” Thiếu niên ngang ngược không cho người kia rời ra.



“Được được, dượng không dừng.” Hạ Mặc Lâm dịu dàng hôn lên trán cậu. “Dượng sẽ cố hết sức không làm đau Thụy Thụy..”



“Đau cũng không sao, dượng đừng lo. Con chỉ muốn dượng được sung sướng.”



“Cưng à, con thật ngoan, dượng cũng sẽ làm cho Thụy Thụy hạnh phúc…” Anh ta cười nhẹ, bắt đầu chậm rãi đong đưa thắt lưng, để phân thân di động không ngừng nơi huyệt nhỏ bên dưới, tìm cách khiến cho cậu trai có hứng thú…



“Haa… Dượng à… Chậm một chút… Aaa… Con không xong rồi… Ngất mất…” Cậu ta bị người kia ra vào đến thiếu chút nữa ngất đi.



dương v*t bị vách tràng huyệt mềm mại ôm chặt, khoái cảm chưa bao giờ có khiến người đàn ông vốn lạnh nhạt với tình yêu kia không khống chế nổi mình, đưa đẩy càng lúc càng nhanh, càng mạnh mẽ…



“Ư… Khoẻ quá… Thụy Thụy khoẻ quá… Dượng rất yêu con… Cưng à!” Hạ Mặc Lâm mồ hôi như mưa, không ngừng tiến lùi nơi người anh ta yêu nhất.



“Ư… Thụy Thụy cũng yêu dượng.. Con vĩnh viễn chỉ yêu mình dượng! Aaa… Dượng à… Chính chỗ đó… Thật thoải mái… Thoải mái quá… Con chết mất… Dượng ơi…” Rốt cuộc cũng bị người kia tìm thấy tử huyệt, Hạ Vũ Thụy bị làm cho cực khoái vô cùng, thần hồn điên đảo….



Nơi đó bị của anh ta ra vào đến mức không ngừng phun *** thuỷ dọc theo đùi hai người mà chảy xuống thành dòng.



“A… A… Không, dượng muốn bắn… Cưng à…”



Anh ta hét lên một tiếng, cậu trai cảm thấy một dòng nóng bỏng bắn lên vách tràng huyệt…



Dượng đã bắn ở trong cơ thể mình… Chúng ta đã hợp làm một…



Cậu mừng rỡ đến run lẩy bẩy, khóc ôm lấy người kia, “Aaa.. Dượng… Con rất yêu dượng… Ôm con đi… Con muốn bay… muốn bay…”



Cao trào dữ dội đã xua đi đám mây nơi cậu, trước mắt đã lộ ra ánh sáng chói loà…



Giây phút hai người kết hợp làm một, bọn họ cuối cùng cũng hoà thành một khối, vĩnh viến, vĩnh viễn không chia lìa…



Đứng ở trước trạm xe bus không bóng người, hai cha con thân mật nắm tay nhau, tiếp tục hồi tưởng lần đầu khó quên.



“Ngày đó, dượng xấu lắm.” Hạ Vũ Thụy oán giận trừng mắt liếc người kia, “Người ta rõ ràng là lần đầu, dượng lại không biết tiết chế mà làm mấy bận liền, hại con ngày hôm sau không xuống giường nổi.”



“Thực xin lỗi con, cưng à.” Hạ Mặc Lâm mỗi lần nhớ lại chuyện cũ, lại không nhịn được xấu hổ mà tự trách mình.



Hạ Vũ Thụy vẫn không buông tha, “Dượng xấu kinh khủng, từ phòng khách đến cầu thang, từ cầu thang lên giường, chà đạp mông nhỏ của con đến muốn nở hoa luôn.”



Hạ Mặc Lâm nghe thế lại càng xấu hổ, quyết định phản kích, “Nhưng dượng nhớ là Thụy Thụy sau đó lại ôm dượng không rời, khóc xin dượng không được rút ra đó thôi?”



“Không phải thế, rõ ràng là dượng vẫn bắn, bắn mãi, mông con tránh không được, nếu dượng rút ra thì có thứ sẽ chảy ra từ bên trong, nên con mới kêu dượng đừng rút, đó không phải vì con thích đâu đó.”



“Là thế sao? Tiểu quỷ, nếu con không thích, vì sao sau đó lại không cho dượng xuống giường, còn tự mình gọi điện đến trường xin cho dượng huỷ bỏ cuộc họp ở nước ngoài?” Hạ Mặc Lâm nhéo nhéo mũi cậu ta.



“Con không có!”



Ngay khi hai cha con nghĩ bốn phía không có ai, không hề che giấu mà liếc mắt đưa tình, thì bọn họ không biết rằng ở phía sau biển quảng cáo của trạm xe bus, có một vị “nữ đồng nghiệp” đã muốn phun máu mũi, chịu hết nổi mà ngã xuống đất…