Diễm Tu (Edit)
Chương 130 : Thập Nhị tiêu hồn
Ngày đăng: 00:44 27/06/20
Tiểu hồ yêu liên tục gọi mình là nữ nhi mà nữ nhi ruột thịt thì lại ở một bên bị cuồng cắm mạnh mẽ, mà ngón tay nam nhân của nữ nhi lại đang quấy trong tiểu huyệt của mình, hoàng hậu cảm nhận từng nơi không khỏi hổ thẹn, hận đến nghiến răng nghiến lợi, đồng thời lại dục hỏa khó nhịn!
"Nha ——" Một tiếng hoan hô xông phá ngăn trở, Bắc Cung Trinh còn chưa cao trào, hoàng hậu đã giành trước ngọc thể dựng lên căng cứng, nàng bị Lưu Manh cùng Hồ nữ liên thủ đánh cho hoa rơi nước chảy.
"Trinh nhi, nhìn thấy không? Mẹ nàng vui sướng cỡ nào, nàng căn bản không có thống khổ!"
Yêu ma ý niệm luôn luôn lẽ thẳng khí hùng, quy đầu của Kiều Tam tiến vào trong nhục huyệt một chút, sau đó tiếp tục đưa lời tới lỗ tai dụ dỗ nói: "Chúng ta đều không phải là phàm nhân, cần gì phải quản thế tục lễ nghi, nàng biết không, mẹ nàng kỳ thực rất khổ, nàng cũng cần ta!"
...
Uyển chuyển rên rỉ nỉ non một hồi lâu, rốt cuộc ngọc thể Bắc Cung Trinh khẽ giật, giữa lửa hận cùng dục hỏa đạt được khoái cảm đỉnh phong.
...
Ngay lúc quy đầu tăng vọt, Kiều Tam đột nhiên lùi lại, “Ba” một tiếng, thủy sắc trong suốt chảy ra dương căn thoát khỏi ngọc môn, chợt xoay người một cái, nhắm ngay bên người Hoàng hậu nương nương.
"PHỐC!" Lần đầu tiên dương tinh bắn ra, bắn ra quỹ tích mạnh mẽ trên không trung, cuối cùng chồng chất bắn lên phong đồn nhu mị của Hoàng hậu nương nương.
Không đợi hoàng hậu né tránh, phát thứ hai, phát thứ ba... Một chuỗi lại một chuỗi Tinh Nguyên bạch sắc đã phun hết trên vai, trên lưng, trên, trên chân, còn có mặt ngọc của mỹ phụ hoàng gia.
"Nha ——" cho tới khi hoàn tất, hoàng hậu lúc này mới phát ra tiếng kêu thất thanh sợ hãi.
Kiều Tam đôi mắt khép hờ tê dại, dương căn vẫn thẳng cứng như cũ vô ý thức hướng hoàng hậu tới gần.
"Ngươi... Ngươi đừng..đừng... Đến!" Hoàng hậu hoảng sợ hai tay ra sức, cố gắng hướng đám mây bên ngoài leo đi.
Tiểu hồ nữ cố ý nhẹ buông tay, tùy ý để hoàng hậu một thân dương tinh chi chạy trốn tới sát biên giới quỷ vân đang phiêu phù, mà Đại Đảm Tam cũng không nóng nảy, đưa tay, vỗ một cái trên kiều đồn của Hoàng hậu, "Hắc, hắc... Hoàng hậu nhạc mẫu cẩn thận, chớ rơi xuống biển lửa!"
"Ba!" Tiếng vang nhục dục kích động tâm phách, hoàng hậu chạy trốn tới sát biên giới vừa cúi đầu nhìn, phía dưới cũng là một cái biển lửa, Huyền Nữ cùng Vạn Yêu Công Chúa đang hợp lực áp chế Thượng Cổ thần hỏa lan tràn, chỉ có Long Mẫu đứng chắp tay một mình.
"Long Mẫu nương nương, người cứu mạng ——" hoàng hậu không dám nhảy xuống, chỉ có thể hét lớn cầu thần tiên cứu mạng, đáng tiếc, Long Mẫu dường như nhất thời nghễnh ngãng, bóng dáng tiên nữ hơi giật giật, bất quá, ngay cả đầu cũng không có quay sang nhìn.
"Hắc, hắc..." Tiếng cười đắc ý phía sau hoàng gia phu nhân vang lên, từ từ tiến đến, Lưu Manh tà mị mà cười nhạo nói: "Hoàng hậu nhạc mẫu, ngươi cũng không cần kêu nữa, thần tiên sẽ không cứu ngươi đâu!"
"Đại Đảm Tam... Ngươi... Ngươi bỏ qua cho ta đi, nhìn ở... Trinh nhi..., không muốn lại..." Hoàng hậu một bên tránh né trảo vuốt của Lưu Manh, một bên giọt nước mắt rung động đau khổ cầu xin, để cho nàng ở trước mặt của con gái, mặc cho nam nhân kiền lại còn muốn chủ động nghênh hợp, nàng thế nào cũng không dám đối mặt!
"Ô..." Trong lòng thục phụ vừa rơi lệ cũng tự trách, nàng không chỉ hận Lưu Manh vô sỉ hạ lưu, còn hận sao ý chí của mình không kiên định, vừa nhìn thấy dương căn đằng đằng sát khí của lưu manh, nàng lại cảm thấy hai chân mềm nhũn, tiểu phúc tê rần, u cốc dâm ngứa càng thêm đoạt mệnh.
"Hoàng hậu nhạc mẫu, người yên tâm, ta sẽ không mạnh mẽ như lần trước..." Kiều tam cố ý đề cập đến màn xuân sắc trong tù phòng, dục hỏa mập mờ hiển lộ trong ánh mắt nam nhân không thể nghi ngờ đã lưu chuyển quanh quẩn trong tâm linh hoàng hậu lòng.
Thuyết phục một hồi, Lưu Manh vậy mà lại buông tha hoàng hậu, ngược lại ôm lấy Thập Nhị, đầu lưỡi tại ngọc thể tiểu hồ nữ họa động vài cái đã đến gần danh khí kinh thế làm cho hắn nhớ mãi không quên—— Tiểu Bạch Hổ.
"Ờ..." Cuồng dã mút vào làm cho đôi mắt đẹp của Thập Nhị bắt đầu mê loạn, ngọc thể cao gầy giãy dụa, Huyền Hồ giọng điệu hoan hô nói: "A... Tam thiếu gia... Ngươi thật tốt... A... Thập Nhị muốn bay... Rồi!"
"Bảo bối, thế nào, vui không?" Mùi thơm trong veo từ tiểu huyệt phun ra ngoài, lưu manh giống như hổ đói đem toàn bộ nguyên âm nuốt vào trong bụng, sau đó ôm Huyền Hồ hí ngữ giao nhau.
Thập Nhị ghé vào trên người tình lang, lập tức lại dùng ngữ điệu tiếc nuối nói: "Ai, vui sướng thật là tốt nhưng thiếu một điểm kích thích!"
Kiều tam vừa nghe, dục hỏa từ trong lòng phát ra, phất tay vỗ một cái, “ba” một tiếng, đánh vào trên cực phẩm nhũ của Thập Nhị, "Ngươi cái hồ ly tinh này, khẩu vị thực sự là nặng!"
"Lạc, lạc... Thiếp biết Tam thiếu gia thích mà!"
Thời khắc này, Thập Nhị chính là hồ ly tinh hại nước hại dân trong truyền thuyết, thân thể như xà quấn quít lấy nam nhân, mặt ngọc giống như tiên nữ thánh khiết, đôi mắt xinh đẹp không gì sánh được, quyến rũ thật chặt tâm linh của nam nhân.
Vì kích thích nhũ của Thập Nhị, Kiều Tam lại phả đem lực chú ý trên người Hoàng hậu nương nương, nói thật, nữ nhân xung quanh rất đẹp nhưng Hoàng hậu nương nương lại không có một điểm đặc biết, bất quá, một khi thục phụ cùng Bắc Cung Trinh song song nằm cùng một chỗ, địa vị của nàng thoáng cái liền phi thăng.
“Hắc, hắc... Mẫu nữ hoa nha, đây chính là mẫu nữ danh hoa!
Bắc Cung Trinh xụi lơ vô lực lại bị nam nhân ôm vào trong lòng, nam nhân tay trái ôm Công Chúa, tay phải ôm Hoàng Hậu, một đôi mẫu nữ hoa không có khả năng nhúc nhích ở trong ngực hắn mắc cỡ chết người, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Ánh mắt Lưu Manh tựa như có chút tài năng, đảo qua trên người mẫu nữ hoàng gia, từ ngọc kiểm đến tứ chi, rồi đến thân thể, trên dưới hai nơi cấm địa, hai khối đào nguyên trước sau, tự nhiên chạy không khỏi ánh mắt lưu manh.
...
Vô lại lưu manh động tác nhẵn nhụi, rất sợ mình bỏ sót địa phương, ngón tay nhu hòa mà kiên định du tẩu khắp thân thể Hoàng hậu nương nương, khí tức nam nhân hóa thành dương tinh đồ khiến sắc mặt hoàng hậu đỏ bừng, xấu hổ không gì sánh được, liên tiếp thống khổ lắc đầu, hận không thể tìm cái màn vá đem mình mai táng.
"Hắc, hắc..." Thành công đả kích ngạo khí của nữ nhân hoàng gia, Lưu Manh càng không kiêng nể tiến công. Giữa lúc hoàng hậu cho rằng nhục nhã gần kết thúc thì Kiều Tam đã tìm tới địa phương thần bí mẫn cảm.
"Hoàng hậu nhạc mẫu, ngươi không có danh khí cũng không cần thương tâm, ngươi xem, Tiểu huyệt của ngươi so với Trinh nhi no đủ hơn rất nhiều..." Nói đến đây, Kiều Tam nhập ma tiến đến bên tai mỹ phụ nhân, dùng ngữ điệu tà ác cực độ nói: "Biết không, tiểu huyệt phía sau của người rất tuyệt, tiểu tế đã giúp ngươi khai khẩn trước đó rồi!"
"Nha ——" Một tiếng hoan hô xông phá ngăn trở, Bắc Cung Trinh còn chưa cao trào, hoàng hậu đã giành trước ngọc thể dựng lên căng cứng, nàng bị Lưu Manh cùng Hồ nữ liên thủ đánh cho hoa rơi nước chảy.
"Trinh nhi, nhìn thấy không? Mẹ nàng vui sướng cỡ nào, nàng căn bản không có thống khổ!"
Yêu ma ý niệm luôn luôn lẽ thẳng khí hùng, quy đầu của Kiều Tam tiến vào trong nhục huyệt một chút, sau đó tiếp tục đưa lời tới lỗ tai dụ dỗ nói: "Chúng ta đều không phải là phàm nhân, cần gì phải quản thế tục lễ nghi, nàng biết không, mẹ nàng kỳ thực rất khổ, nàng cũng cần ta!"
...
Uyển chuyển rên rỉ nỉ non một hồi lâu, rốt cuộc ngọc thể Bắc Cung Trinh khẽ giật, giữa lửa hận cùng dục hỏa đạt được khoái cảm đỉnh phong.
...
Ngay lúc quy đầu tăng vọt, Kiều Tam đột nhiên lùi lại, “Ba” một tiếng, thủy sắc trong suốt chảy ra dương căn thoát khỏi ngọc môn, chợt xoay người một cái, nhắm ngay bên người Hoàng hậu nương nương.
"PHỐC!" Lần đầu tiên dương tinh bắn ra, bắn ra quỹ tích mạnh mẽ trên không trung, cuối cùng chồng chất bắn lên phong đồn nhu mị của Hoàng hậu nương nương.
Không đợi hoàng hậu né tránh, phát thứ hai, phát thứ ba... Một chuỗi lại một chuỗi Tinh Nguyên bạch sắc đã phun hết trên vai, trên lưng, trên, trên chân, còn có mặt ngọc của mỹ phụ hoàng gia.
"Nha ——" cho tới khi hoàn tất, hoàng hậu lúc này mới phát ra tiếng kêu thất thanh sợ hãi.
Kiều Tam đôi mắt khép hờ tê dại, dương căn vẫn thẳng cứng như cũ vô ý thức hướng hoàng hậu tới gần.
"Ngươi... Ngươi đừng..đừng... Đến!" Hoàng hậu hoảng sợ hai tay ra sức, cố gắng hướng đám mây bên ngoài leo đi.
Tiểu hồ nữ cố ý nhẹ buông tay, tùy ý để hoàng hậu một thân dương tinh chi chạy trốn tới sát biên giới quỷ vân đang phiêu phù, mà Đại Đảm Tam cũng không nóng nảy, đưa tay, vỗ một cái trên kiều đồn của Hoàng hậu, "Hắc, hắc... Hoàng hậu nhạc mẫu cẩn thận, chớ rơi xuống biển lửa!"
"Ba!" Tiếng vang nhục dục kích động tâm phách, hoàng hậu chạy trốn tới sát biên giới vừa cúi đầu nhìn, phía dưới cũng là một cái biển lửa, Huyền Nữ cùng Vạn Yêu Công Chúa đang hợp lực áp chế Thượng Cổ thần hỏa lan tràn, chỉ có Long Mẫu đứng chắp tay một mình.
"Long Mẫu nương nương, người cứu mạng ——" hoàng hậu không dám nhảy xuống, chỉ có thể hét lớn cầu thần tiên cứu mạng, đáng tiếc, Long Mẫu dường như nhất thời nghễnh ngãng, bóng dáng tiên nữ hơi giật giật, bất quá, ngay cả đầu cũng không có quay sang nhìn.
"Hắc, hắc..." Tiếng cười đắc ý phía sau hoàng gia phu nhân vang lên, từ từ tiến đến, Lưu Manh tà mị mà cười nhạo nói: "Hoàng hậu nhạc mẫu, ngươi cũng không cần kêu nữa, thần tiên sẽ không cứu ngươi đâu!"
"Đại Đảm Tam... Ngươi... Ngươi bỏ qua cho ta đi, nhìn ở... Trinh nhi..., không muốn lại..." Hoàng hậu một bên tránh né trảo vuốt của Lưu Manh, một bên giọt nước mắt rung động đau khổ cầu xin, để cho nàng ở trước mặt của con gái, mặc cho nam nhân kiền lại còn muốn chủ động nghênh hợp, nàng thế nào cũng không dám đối mặt!
"Ô..." Trong lòng thục phụ vừa rơi lệ cũng tự trách, nàng không chỉ hận Lưu Manh vô sỉ hạ lưu, còn hận sao ý chí của mình không kiên định, vừa nhìn thấy dương căn đằng đằng sát khí của lưu manh, nàng lại cảm thấy hai chân mềm nhũn, tiểu phúc tê rần, u cốc dâm ngứa càng thêm đoạt mệnh.
"Hoàng hậu nhạc mẫu, người yên tâm, ta sẽ không mạnh mẽ như lần trước..." Kiều tam cố ý đề cập đến màn xuân sắc trong tù phòng, dục hỏa mập mờ hiển lộ trong ánh mắt nam nhân không thể nghi ngờ đã lưu chuyển quanh quẩn trong tâm linh hoàng hậu lòng.
Thuyết phục một hồi, Lưu Manh vậy mà lại buông tha hoàng hậu, ngược lại ôm lấy Thập Nhị, đầu lưỡi tại ngọc thể tiểu hồ nữ họa động vài cái đã đến gần danh khí kinh thế làm cho hắn nhớ mãi không quên—— Tiểu Bạch Hổ.
"Ờ..." Cuồng dã mút vào làm cho đôi mắt đẹp của Thập Nhị bắt đầu mê loạn, ngọc thể cao gầy giãy dụa, Huyền Hồ giọng điệu hoan hô nói: "A... Tam thiếu gia... Ngươi thật tốt... A... Thập Nhị muốn bay... Rồi!"
"Bảo bối, thế nào, vui không?" Mùi thơm trong veo từ tiểu huyệt phun ra ngoài, lưu manh giống như hổ đói đem toàn bộ nguyên âm nuốt vào trong bụng, sau đó ôm Huyền Hồ hí ngữ giao nhau.
Thập Nhị ghé vào trên người tình lang, lập tức lại dùng ngữ điệu tiếc nuối nói: "Ai, vui sướng thật là tốt nhưng thiếu một điểm kích thích!"
Kiều tam vừa nghe, dục hỏa từ trong lòng phát ra, phất tay vỗ một cái, “ba” một tiếng, đánh vào trên cực phẩm nhũ của Thập Nhị, "Ngươi cái hồ ly tinh này, khẩu vị thực sự là nặng!"
"Lạc, lạc... Thiếp biết Tam thiếu gia thích mà!"
Thời khắc này, Thập Nhị chính là hồ ly tinh hại nước hại dân trong truyền thuyết, thân thể như xà quấn quít lấy nam nhân, mặt ngọc giống như tiên nữ thánh khiết, đôi mắt xinh đẹp không gì sánh được, quyến rũ thật chặt tâm linh của nam nhân.
Vì kích thích nhũ của Thập Nhị, Kiều Tam lại phả đem lực chú ý trên người Hoàng hậu nương nương, nói thật, nữ nhân xung quanh rất đẹp nhưng Hoàng hậu nương nương lại không có một điểm đặc biết, bất quá, một khi thục phụ cùng Bắc Cung Trinh song song nằm cùng một chỗ, địa vị của nàng thoáng cái liền phi thăng.
“Hắc, hắc... Mẫu nữ hoa nha, đây chính là mẫu nữ danh hoa!
Bắc Cung Trinh xụi lơ vô lực lại bị nam nhân ôm vào trong lòng, nam nhân tay trái ôm Công Chúa, tay phải ôm Hoàng Hậu, một đôi mẫu nữ hoa không có khả năng nhúc nhích ở trong ngực hắn mắc cỡ chết người, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Ánh mắt Lưu Manh tựa như có chút tài năng, đảo qua trên người mẫu nữ hoàng gia, từ ngọc kiểm đến tứ chi, rồi đến thân thể, trên dưới hai nơi cấm địa, hai khối đào nguyên trước sau, tự nhiên chạy không khỏi ánh mắt lưu manh.
...
Vô lại lưu manh động tác nhẵn nhụi, rất sợ mình bỏ sót địa phương, ngón tay nhu hòa mà kiên định du tẩu khắp thân thể Hoàng hậu nương nương, khí tức nam nhân hóa thành dương tinh đồ khiến sắc mặt hoàng hậu đỏ bừng, xấu hổ không gì sánh được, liên tiếp thống khổ lắc đầu, hận không thể tìm cái màn vá đem mình mai táng.
"Hắc, hắc..." Thành công đả kích ngạo khí của nữ nhân hoàng gia, Lưu Manh càng không kiêng nể tiến công. Giữa lúc hoàng hậu cho rằng nhục nhã gần kết thúc thì Kiều Tam đã tìm tới địa phương thần bí mẫn cảm.
"Hoàng hậu nhạc mẫu, ngươi không có danh khí cũng không cần thương tâm, ngươi xem, Tiểu huyệt của ngươi so với Trinh nhi no đủ hơn rất nhiều..." Nói đến đây, Kiều Tam nhập ma tiến đến bên tai mỹ phụ nhân, dùng ngữ điệu tà ác cực độ nói: "Biết không, tiểu huyệt phía sau của người rất tuyệt, tiểu tế đã giúp ngươi khai khẩn trước đó rồi!"