Điền Duyên

Chương 10 : Một chén canh gà

Ngày đăng: 12:54 30/04/20


Hoàng Lão Thực không ngờ hắn thông tình lý như vậy, vô cùng cảm kích, nói cảm tạ.



Phùng Thị vẫn không lên tiếng.



Đỗ Quyên trơ mắt nhìn mình bị ném vào trong hố Lâm Đại Đầu đào nhưng không còn cách nào.



Mới một hồi công phu, vợ Đại Đầu tới.



Nàng tựa hồ đi quá mau, vào cửa phòng vừa thở vừa nói: “Hoa Nhi đói hỏng đi?”



Phùng Thị nghe xong ngượng ngùng, nói: “Làm khó tẩu tử đến. Yêu, Xuân Nhi

cũng ôm tới! Còn chưa ăn điểm tâm đi? Mau ngồi xuống nói chuyện.”



Vợ Đại Đầu ngồi xuống trên ghế cạnh đầu giường, vừa cười nói: “Vội vàng ăn một chén. Đại Đầu nói ngươi không xuống sữa, Hoa Nhi đói bụng đến khóc. Ta nghe xong không yên lòng, vội qua đây. Đem Xuân Nhi đến, cho 2 đứa

bú luôn đỡ mất công.”



Đỗ Quyên nghe xong không còn lời gì để nói. Nàng khóc lúc nào chứ?



Khẳng định là Lâm Đại Đầu mở to mắt nói dối!



Phùng Thị cũng sửng sốt, vội nói: “Đứa nhỏ này thực ngoan, từ tối qua đến

sáng nay một tiếng cũng không nói ra. Đại Đầu ca cũng thật là, hối thúc

ngươi như vậy, hại ngươi điểm tâm cũng chưa ăn xong.”



Vợ Đại Đầu

ước chừng hiểu tâm tư của nam nhân nhà mình, không khỏi đỏ mặt, vội

chuyển hướng nói: “Đợi ta trở về ăn thêm. Đến, đem Hoa Nhi cho ta, ta

đút nàng.”



Nói xong, sớm vén vạt áo lên, đem bộ ngực lộ ra.



Đỗ Quyên bị Phùng Thị ôm dậy, đưa cho vợ Đại Đầu.



Đồng thời, nàng cũng thấy rõ tiểu hài tử trong lòng nàng: tóc đen huyền, mắt đen, trán rộng, mi cong lông thẳng, mũi, miệng đều lớn nhỏ thích hợp,

màu da không thật trắng, má bầu bầu, nhìn thập phần đáng yêu.



Đây chính là tiểu Lâm Xuân.



Đỗ Quyên tìm vui trong đau khổ, nhìn Lâm Xuân cười.




Nàng bên này cố gắng xuống đài, nam nhân của nàng ở bên ngoài phá ——



Lâm Đại Đầu ở bên ngoài nói: “Trong nhà đâu còn trứng gà đâu? Tối qua không nhặt hết sao! Đào tử, đệ muội vừa nói như vậy, vậy cũng tốt, ngươi chớ

khách khí, đều không phải là người ngoài. Ta nói thật, đệ muội một ngày

hay nửa ngày, không biết lúc nào mới xuống sữa. Nếu tối nay hay sáng mai mới xuống sữa, 2 đứa bé này đều dựa vào ngươi nuôi. Ngươi ăn một chén

canh gà, có thể cho trẻ ăn no, cũng tương đương nàng ăn!”



Hoàng Lão Thực chê cười nói: “Điều này cũng nói được!”



Vợ Đại Đầu xấu hổ, không chịu nổi nam nhân của mình, hướng ra ngoài mắng:“Lâm Đại Đầu, ngươi không đi nhổ cỏ, tính tại đây ăn giòi sao! Ta ăn 2

củ khoai núi, cũng có sữa giống vậy. Đi, ngươi đi! Chỉ có một con gà, đệ muội mới ở cữ, ta ăn không phải là táng tận lương tâm!”



Phùng Thị vội nói: “Nào lợi hại như vậy? Lão Thực ngươi nhanh múc đến đây đi!”



Lâm Đại Đầu bên ngoài nói tiếp: “Ta kêu ngươi đoạt ăn từ miệng đệ muội sao? Đây là đúng dịp, chúng ta không có trứng gà, ngươi phải cho 2 đứa nhỏ

bú, ta đành phải nghĩ biện pháp.”



Lại chuyển hướng Hoàng Lão Thực nói: “Nữ nhân nuôi con nhất định phải ăn tốt, bằng không không có

sữa. Nhà ta sữa tốt, đều do ta nuôi ra. Từ khi sinh Xuân Nhi, trứng gà

nhà ta, ngay cả lão Đại, lão Nhị nhà ta cũng không cho chạm vào, toàn để nương Xuân Nhi ăn nên mới có sữa nhiều.”



Hoàng Lão Thực nói đúng, đi phòng bếp múc canh gà.



Lâm Đại Đầu ở trong phòng nghỉ nói: “Đào tử, ngươi đừng lo lắng đệ muội.

Nàng đang ở cữ, nương Nhị gia, thôn trên, đều đến tặng lễ, còn có thể

thiếu gà và trứng gà ăn sao?”



Đỗ Quyên lần nữa bị hắn khôn

khéo tính kế kinh sợ, đồng thời đáy lòng dâng lên cảm giác không ổn ——

nếu Phùng Thị không thể xuống sữa, còn chưa thấy bóng dáng “Ở cữ lễ” sợ

là khó giữ được.



Phùng Thị mạnh mẽ chống mặt, nhìn vợ Đại

Đầu nói: “Đào tử, ngươi đừng ngượng ngùng. Ngươi giúp ta cho con ta bú

sữa, ăn một chén canh gà, có gì đáng nói chứ.”