Điền Duyên

Chương 9 : Mẹ không sữa

Ngày đăng: 12:53 30/04/20


Sau khi hai người đàn ông trở về, vợ Đại Đầu phân công đem con gà kia giết, thu thập bỏ vào hầm. Vội một hồi, đợi vợ Hoàng Lão Thực ăn cơm, Lâm gia hai người mới cáo từ rời đi.



Đỗ Quyên quả thực không chịu nổi, sớm ngủ say.



Lúc nửa đêm, nàng tỉnh lại một lần.



Địa phương xa lạ, đen kịt, ban đêm yên tĩnh, nội tâm của nàng toát ra nỗi cô độc.



Nàng thập phần mót tiểu, muốn làm ra chút động tĩnh, đánh thức cha mẹ mới

đem mình đi tiểu, phía dưới sớm đã không khống chế nổi, một dòng nước âm ấm chảy ra thật ấm áp.



Đợi lát nữa lạnh sẽ khó chịu, Đỗ Quyên áo não nghĩ.



Rối rắm một hồi, đang muốn ngủ, lại nghe Phùng Thị thấp giọng khóc nức nở.



Người phụ nữ này thật đáng thương! Ẩn giấu đoạn tâm tư này, còn đang ở cữ mà

vụng trộm thương tâm như vậy, sớm hay muộn sẽ đem thân mình suy sụp.



Đỗ Quyên âm thầm thở dài, mơ mơ màng màng ngủ.



Sáng sớm ngày thứ hai, tiếng ồn làm nàng tỉnh lại. Ánh sáng mặt trời chói

lọi xuyên qua cửa sổ, tiếng nồi niêu va chạm ở phòng bếp, tiếng chó sủa

bên ngoài hoà với tiếng gà gáy cô cô, còn có tiếng quét rác ở nhà chính

nối thành một mảnh. Một ngày mới bắt đầu.



Cảm thấy dưới thân ẩm ướt, nàng giật giật nhưng không lên tiếng.



Tối qua Phùng Thị nửa đêm còn khóc, lúc này mới chợp mắt ngủ, nàng không muốn kinh động nàng.



Ai ngờ Phùng Thị cảm thấy nàng cử động, lập tức quay mặt lại, hai người mắt đối mắt.



Theo thói quen Đỗ Quyên cho nàng một khuôn mặt tươi cười.



Khóe miệng Phùng Thị nhếch lên, giống như người khác đối với nàng cười, nàng không thể không đáp lại.



Nàng ngồi dậy, kéo một kiện áo máng ở thanh ngang đầu giường mặc vào trên người, sau đó ôm lấy Đỗ Quyên, giúp nàng thay tã.



Đỗ Quyên khoả thân hoàn toàn, bị nàng lăn tới lăn lui xoa nắn. Tình cảnh

không thể tự chủ làm cho nàng thực nản lòng. Cũng may thay đổi tã khô

mát xong, người thư thái rất nhiều.



Lúc Phùng Thị thay tã,

Đỗ Quyên nhẫn nại, cắn răng nén giận. Đợi thay xong, nàng mới thở phào

một hơi dài. Cả kinh Phùng Thị đem nàng dựng thẳng lên, nhìn chằm chằm

vào mắt nàng cả nửa ngày.



Đỗ Quyên bị dọa sợ, không biết làm sao, nên hướng nàng nhếch miệng cười.



Phùng Thị lẩm bẩm nói: “Thật là cái tiểu tinh quái!” Một bên cởi bỏ vạt áo cho bú sữa.



Đỗ Quyên lại bắt đầu kháng cự.



Bởi vì Phùng Thị trên người có mùi. Từ hôm qua về, nàng còn chưa tắm rửa.

Mùi mồ hôi trên người và mùi máu tươi hỗn hợp, quả thực không dễ ngửi.



Cũng không ai giúp Đỗ Quyên tắm rửa.



Cuộc sống này thật khó qua!



Phùng Thị đem nụ hoa để vào miệng Đỗ Quyên, thấy nàng không chịu há mồm, gấp đến độ mắng “Đòi nợ quỷ”, “Không bớt lo nha đầu“.



Đỗ Quyên ủy khuất đòi mạng.



Đúng lúc này, tiểu thư tỷ Hoàng Tước Nhi cây chổi nhỏ bện bằng cỏ lau vào

phòng quét rác. Nghe Phùng Thị mắng liền đến gần trước giường hỏi: “Muội muội không bú sữa?”



Đỗ Quyên nhanh chóng phán đoán tình thế, cảm thấy nếu nàng tuyệt thực, chỉ sợ nương sẽ không nhớ tới tắm xong mới

đút sữa cho nàng, hao tổn như vậy thật không ý nghĩa, vì thế nhận mệnh

ngậm nụ hoa kia bú.



Phùng Thị thấy nàng ăn, liền phân phó Hoàng Tước nhi: “Tát chút nước rồi hãy quét. Đừng để tro bụi bay khắp nơi.”



Hoàng Tước Nhi đáp ứng một tiếng, vội bỏ lại chổi đi ra ngoài múc nước.
Tiểu Lâm Xuân mắt điếc tai ngơ, như trước nhìn chằm chằm “mỹ muội” đối diện không buông.



Vợ Đại Đầu nóng nảy, nói: “Đứa bé này, sao lại không ăn đâu? Xem ra 2 đứa bú một lúc không được, chỉ lo chơi, không chịu ăn.”



Lời của nàng nhắc nhở Đỗ Quyên, vội quay đầu bú sữa, không để ý tới Lâm Xuân.



Ăn xong sớm một chút để người ta đi về, đỡ phải chậm trễ công phu người ta.



Tiểu Lâm Xuân thấy Đỗ Quyên bú sữa, cũng theo bú sữa.



Vợ Đại Đầu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hai con 2 cánh tay đỡ một đứa, một mặt và Phùng Thị nói chuyện.



Phùng Thị hâm mộ nhìn nàng nói: “Xem Xuân Nhi nhà ngươi, bộ dạng khoẻ mạnh kháu khỉnh, rắn chắc ghê.”



Vợ Đại Đầu nghe xong cao hứng, nói: “Hắn ăn được. Ta đủ sữa, hắn 1 ngày ăn năm sáu lần. Ăn no còn cố nuốt, luôn bị ọc sữa. Ta cũng không dám cho

hắn ăn nhiều.”



Bên trong 2 phụ nhân nói chuyện, bên ngoài 2 nam nhân cũng nói chuyện.



Hoàng Lão Thực cảm tạ Lâm Đại Đầu nhiều lần, Lâm Đại Đầu thập phần hào sảng,

lớn tiếng nói: “Đừng khách khí. Không phải chỉ một ngụm sữa sao, nơi nào ăn đến nghèo. Ta không cùng ngươi nói nữa, ta phải đi, đi Trần gia xem

xem có trứng gà hay không mượn mười cái, cho nương Xuân Nhi có thêm sữa. Hai đứa bé bú sữa như vậy, không ăn bổ thân mình là không được. Tiểu tử kia còn ăn nhiều, một ngày muốn ăn năm sáu lần!”



Trong phòng ngoài phòng người nghe được đều ngẩn người.



Đỗ Quyên dập đầu bội phục.



Cái này Lâm Đại Đầu!



Sự giả dối giản dị, lòng tham rất rõ ràng thẳng thắn, thực phù hợp tâm tư nông dân, bởi vì nói sâu người nghe không hiểu.



Hoàng Lão Thực phản ứng chậm một chút, Phùng Thị mặt đỏ lên kêu vọng ra bên

ngoài: “Lão Thực, đem múc một chén canh gà cho Lâm tẩu tử.”



Vợ Đại Đầu hoảng hốt vội nói: “Không cần! Không cần! Ta về nhà ăn đi. Nhà ta còn có trứng gà...”



Nàng bên này cố gắng xuống đài, nam nhân của nàng ở bên ngoài phá ——



Lâm Đại Đầu ở bên ngoài nói: “Trong nhà đâu còn trứng gà đâu? Tối qua không nhặt hết sao! Đào tử, đệ muội vừa nói như vậy, vậy cũng tốt, ngươi chớ

khách khí, đều không phải là người ngoài. Ta nói thật, đệ muội một ngày

hay nửa ngày, không biết lúc nào mới xuống sữa. Nếu tối nay hay sáng mai mới xuống sữa, 2 đứa bé này đều dựa vào ngươi nuôi. Ngươi ăn một chén

canh gà, có thể cho trẻ ăn no, cũng tương đương nàng ăn!”



Hoàng Lão Thực chê cười nói: “Điều này cũng nói được!”



Vợ Đại Đầu xấu hổ, không chịu nổi nam nhân của mình, hướng ra ngoài mắng:“Lâm Đại Đầu, ngươi không đi nhổ cỏ, tính tại đây ăn giòi sao! Ta ăn 2

củ khoai núi, cũng có sữa giống vậy. Đi, ngươi đi! Chỉ có một con gà, đệ muội mới ở cữ, ta ăn không phải là táng tận lương tâm!”



Phùng Thị vội nói: “Nào lợi hại như vậy? Lão Thực ngươi nhanh múc đến đây đi!”



Lâm Đại Đầu bên ngoài nói tiếp: “Ta kêu ngươi đoạt ăn từ miệng đệ muội sao? Đây là đúng dịp, chúng ta không có trứng gà, ngươi phải cho 2 đứa nhỏ

bú, ta đành phải nghĩ biện pháp.”



Lại chuyển hướng Hoàng Lão Thực nói: “Nữ nhân nuôi con nhất định phải ăn tốt, bằng không không có

sữa. Nhà ta sữa tốt, đều do ta nuôi ra. Từ khi sinh Xuân Nhi, trứng gà

nhà ta, ngay cả lão Đại, lão Nhị nhà ta cũng không cho chạm vào, toàn để nương Xuân Nhi ăn nên mới có sữa nhiều.”



Hoàng Lão Thực nói đúng, đi phòng bếp múc canh gà.



Lâm Đại Đầu ở trong phòng nghỉ nói: “Đào tử, ngươi đừng lo lắng đệ muội.

Nàng đang ở cữ, nương Nhị gia, thôn trên, đều đến tặng lễ, còn có thể

thiếu gà và trứng gà ăn sao?”



Đỗ Quyên lần nữa bị hắn khôn

khéo tính kế kinh sợ, đồng thời đáy lòng dâng lên cảm giác không ổn ——

nếu Phùng Thị không thể xuống sữa, còn chưa thấy bóng dáng “Ở cữ lễ” sợ

là khó giữ được.



Phùng Thị mạnh mẽ chống mặt, nhìn vợ Đại

Đầu nói: “Đào tử, ngươi đừng ngượng ngùng. Ngươi giúp ta cho con ta bú

sữa, ăn một chén canh gà, có gì đáng nói chứ.”