Điền Duyên

Chương 104 : Hoàng gia có con gái mới lớn

Ngày đăng: 12:55 30/04/20


Đỗ Quyên nghe xong lời của hắn, gật đầu tán thưởng, lại cải chính nói: "Cái này gọi "thác nước". Phía dưới chỗ cái hố, nên khắc thành hồ sâu. Nhìn ở bên cạnh nè, có nhiều chấm nhỏ, không giống bọt nước văng khắp nơi sao?"



Lâm Xuân ngưng thần nhìn kỹ, quả nhiên là như vậy.



Bên miệng hắn dấy lên một nụ cười, phảng phất tâm thần đã chìm vào cảnh giới do mình và Đỗ Quyên tạo ra, đứng ở thác nước cạnh đầm nước, thậm chí có thể cảm giác được bọt nước bắn lên người lành lạnh.



Đỗ Quyên nhìn ánh mắt của hắn, không khỏi cảm thán: thiên phú thật sự rất quan trọng!



Lâm Xuân sâu sắc cảm nhận, dù cho mới 9 tuổi cũng đã cảm được.



Từ khi Đỗ Quyên nói thích rễ cây đó, lòng Thu Sinh tràn đầy thư sướng.



Đang cười, chợt thấy đầu tam đệ và Đỗ Quyên chụm vào một chỗ nghiên cứu rễ cây, nét cười trên mặt biết mất, thay thế bằng vẻ thất lạc và mất hứng.



Cửu Nhi thấy hai người nói náo nhiệt, cũng chen lấn vào.



Lâm Xuân vừa rời khỏi cảnh giới chạm khắc gỗ, định đưa rễ cây kia cho Đỗ Quyên, liền bị một thân thể nhỏ xông tới va vào, "Tam ca, cho ta! Cho ta!"



Lâm Xuân vội giơ rễ cây lên cao, không cho hắn chạm vào, nói: "Đông Sinh, ngươi muốn cái này làm gì? Không thể ăn, cũng không thể chơi."



Đông Sinh kéo tay áo hắn giơ chân hô: "Ta muốn, ta muốn!"



Đỗ Quyên vội nháy mắt Lâm Xuân, ý bảo đưa cho hắn.



Con nít, bất quá ham đồ mới mẻ, thấy người khác hiếm lạ, cũng đi theo ồn ào. Quay đầu cảm thấy không có gì chơi vui sẽ buông tay.



Lâm Xuân đưa rễ cây cho tứ đệ cầm, "Không được nhổ cây bên trong."



Rễ cây có chút nặng, trĩu tay Đông Sinh.



Hoàng Ly ở kế bên thấy, hai tay vừa kéo ôm, đoạt lại, nói: "Cho ta! Thu Sinh ca ca cho nhị tỷ tỷ ta."



Đông Sinh không yếu thế chút nào, chộp đoạt trở về, ngẩng cao đầu nhỏ ngạo nghễ nói: "Là ta đại ca nhặt! Cho ta!"



Hoàng Ly tuy nhỏ hơn hắn một tuổi, nhưng rất có ánh mắt.



Nàng nhanh chóng phán đoán tình thế "địch ta", phỏng chừng muốn đoạt cũng không được, nên mềm giọng nói: "Đông Sinh ca ca! Cho ta chơi có được hay không?"



Đông Sinh nghe xong rất đắc ý, giương cằm lên nói, nói: "Ngươi kêu ca ca một tiếng nữa đi."



Đỗ Quyên nghe xong, suýt chút cắn đầu lưỡi mình.
Phùng Thị đang cán mì, nghe gọi tiếng, vội lau hai tay đi ra.



Nàng nhìn lướt qua mặt đất, lại thấy thịt trên tay Hoàng Lão Thực, mặt tươi cười nói: "Đem thịt vào treo lên. Coi chừng bị mèo tha đi."



Hoàng Tước Nhi cũng chạy đến, vui vẻ kêu lên: "Ái dà, chia được nhiều như vậy! Cha, ta nấu nước ấm, ngươi đi tắm rửa trước."



Hoàng Lão Thực ngửi thấy mùi thơm, lại thấy 2 mẹ con đều đeo tạp dề, bao khăn trùm đầu, đang bận rộn, cũng lập tức cao hứng, vội nói: "Không vội. Ta giúp các ngươi một tay trước, giúp xong rồi mới đi tắm."



Phùng Thị nhíu mày khiển trách: "Hỗ trợ cái gì? Còn không nhanh đi tắm đi! Thay quần áo bẩn của ngươi ra. Ở trên núi vài ngày, vào cửa không vỗ một cái đã chui vào phòng bếp. Ta nấu ăn, tay ngươi dính vào, còn ai dám ăn?"



Đỗ Quyên cũng khuyên nhủ: "Cha, ngươi không tắm cũng không được a, một nồi lớn nước, chúng ta đợi ngươi mang nước đi, lấy nồi làm cái khác."



Hoàng Lão Thực nghe xong, cười láo lĩnh nói: "Kia, ta đi tắm trước."



Hoàng Tước Nhi dùng thùng lớn múc nước ấm, đối với hắn nói: "Xiêm y và khăn tắm đặt trên thành thùng."



Hoàng Lão Thực hài lòng gật đầu, tự mình khiêng nước ấm vào phòng.



Phùng Thị nhìn theo bóng hắn hô: "Gội đầu luôn. Hôm qua chúng ta đã giặt sạch ra giường. Nếu ngươi không gội đầu, buổi tối đừng nghĩ lên giường ngủ!"



Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi nghe xong đều cười.



Đỗ Quyên vừa rửa tay, vừa hỏi Phùng thị: "Nương, bắt đầu chiên chưa?"



Phùng Thị vội nói: "Nhân bánh trôi còn chưa trộn. Không phải ngươi nói để ngươi trộn sao?"



Đỗ Quyên gật đầu, vén tay áo, bưng vật liệu đã rửa sạch lên tấm thớt, bắt đầu bận rộn.



Sở dĩ chờ nàng trộn nhân bánh trôi là có nguyên do.



Bánh trôi thịt là dùng gạo nếp, gạo tẻ, lại thêm thịt vụn, gừng, hành thái cùng muối quấy thành. Nếu cho nếp nhiều, làm thành bánh trôi bị dính vào một khối. Nếu dùng nhiều gạo tẻ bánh sẽ bị khô cứng. Hơn nữa mặn nhạt phải khống chế, cho nên trộn nguyên liệu là rất khâu rất quan trọng.



Trù nghệ của Đỗ Quyên, ngay cả Phùng Thị không thừa nhận cũng không được, so với mình giỏi hơn nhiều, so với Hoàng Tước Nhi cũng mạnh, bởi vậy chờ nàng về trộn bột.



Đỗ Quyên đổ hết nguyên liệu vào bồn, cuối cùng còn bóp nát hai khối đậu hủ bỏ vào, bỏ muối hạt đã nghiền nát vào, trực tiếp dùng tay trộn lên.



Phùng Thị ở một bên cán mì, thấy thế vội hỏi: "Sao lại bỏ đậu hủ?"



Hoàng Tước Nhi ở bên cạnh xem, cũng hỏi tại sao.