Điền Duyên

Chương 110 : Sống được vui sướng mới quan trọng

Ngày đăng: 12:55 30/04/20


Vội một lúc, thấy điểm tâm cũng nấu xong, Đỗ Quyên nói với Hoàng Tước Nhi: “Đại tỷ, chúng ta đi ra sau nhìn xem coi đậu hủ làm xong chưa, thuận tiện kêu cha nương về ăn điểm tâm.”



Hoàng Tước Nhi nói: “Ta không đi. Ta đem đồ đi giặt. Ngươi mang Hoàng Ly đi thôi, mang chút khô nai và đậu phộng ngũ vị hương cho tiểu di.”



Đỗ Quyên gật đầu đi vào bếp tìm bát đựng.



Nàng cầm rổ nhỏ cùng Hoàng Ly đi tới nhà tiểu di. Vào sân là thấy trên bãi đất trống phía trước nhà bếp bạy một dãy ghế dài, phía trên để mấy cái khung vuông. Trên hai cái khung vuông là tấm ván gỗ, cái khung cuối cùng dùng một cái ghế nhỏ lật ngược để lên trên. Trên tấm ván gỗ và ghế là phiến đá xanh.



Đây là nén đậu hủ.



Bị phiến đã nặng đè, từ ba cái khung vuông chảy ra dòng nước hơi vàng trong trẻo, chảy vào đường mương trước nhà bếp.



Hoàng Lão Thực và Nhậm Tam Hòa đang đứng trước khung vuông nói chuyện.



Lâm Xuân và Cửu Nhi vừa luyện võ xong, mỗi người bưng một chén lớn đậu hũ nước đường, ngồi xổm dưới mãi hiên ăn. Hai người ướt đẫm mồ hôi, không biết do luyện võ hay là ăn đậu hũ nóng.



Hoàng Ly thấy tư thế áp đậu hủ mới lạ không thôi, bỏ qua Đỗ Quyên, vui vẻ kêu lên: “Cha, đậu hủ làm xong rồi? Chúng ta cũng làm xong điểm tâm. Ta và nhị tỷ tỷ đến kêu ngươi và nương về nhà ăn điểm tâm.”



Đỗ Quyên nghe xong buồn cười không thôi.



Bé gái đem công lao làm điểm tâm quy về “chúng ta”, nàng đương nhiên là một thành viên của “chúng ta“.



Lão Thực cha lại không chút do dự tin tưởng, mặt mày hớn hở khen: “Khuê nữ của ta giỏi, nhanh như vậy đã làm xong điểm tâm?”



Mỗi khi Hoàng Ly nhõng nhẽo với Lão Thực cha, Đỗ Quyên không muốn ở gần, quá ngấy người, nghe xong người nổi hết da gà.



Nàng chào hỏi đám người Nhậm Tam Hòa.



Nhậm Tam Hòa thấy nàng cầm rổ, hỏi là cái gì.



Đỗ Quyên nói: “Ta đem thịt nai và thịt hoẵng làm thành thịt khô. Còn có đậu phộng hầm ngũ vị, mang một chút đến cho tiểu di và tiểu dượng nếm thử.”



Tiểu di Phùng Minh Anh từ phòng bếp đi ra, nghe vậy nói: “Trong nhà chúng ta không phải không có thịt, muốn ăn thịt khô ta tự mình sấy là được. Các ngươi có chút thịt, không dễ làm, đưa tới làm cái gì?”



Cửu Nhi bước lên trước, tiếp nhận rổ cười nói: “Sư nương, Đỗ Quyên muội muội làm hương vị không giống với. Nếu ngươi sợ nàng chịu thiệt, ngươi đưa thêm thịt cho nàng là được. Cái này ta nếm trước xem có ngon hay không.”




Lúc này, Hoàng Ly ở một bên xông lại, trực tiếp ôm thùng vào trong ngực.



Đỗ Quyên trầm mặt nói: “Buông! Còn ra bộ dáng gì?”



Tật xấu giành ăn của nhà đầu này vẫn không đổi được. Ở nhà cũng thôi, ở bên ngoài thì thật khó coi.



Hoàng Ly thấy nàng sầm mặt, vội ngoan ngoãn buông thùng xuống, lấy lòng nói: “Nhị tỷ tỷ, ta chỉ ăn một khối nhỏ. Đến giờ ăn điểm tâm rồi, ăn nhiều cái này thì điểm tâm sẽ không ngon, với thân thể không tốt.”



Đỗ Quyên vừa bực mình vừa buồn cười: “Còn chưa xong đâu! Ngươi đều hiểu, sao mỗi lần đều như điếc ko sợ súng? Lần sau còn như vậy dạy mãi không sửa, đừng nghĩ nhị tỷ để ý ngươi!”



Hoàng Ly vội vàng nói: “Lần sau sẽ không.”



Phùng Minh Anh cười ngửa tới ngửa lui, nhìn Phùng Thị nói: “Thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Hoàng Ly coi trời bằng vung, chỉ có nhị tỷ nàng quản được.”



Phùng Thị trừng tiểu khuê nữ một cái nói: “Đều do cha nàng dung túng.”



Hoàng Lão Thực đang bận rộn, bị điểm danh ngẩng đầu ngơ ngác nhìn mọi người.



Mọi người lại nở nụ cười.



Cửu Nhi thấy Đỗ Quyên thích ăn điểm tâm đó, mừng rỡ không khép miệng, nói với nàng: “Đỗ Quyên, tối 30 ăn cơm tất niên, cùng Lâm Xuân tới nhà của ta, chúng ta múa sư tử cho ngươi xem.”



Đỗ Quyên vội gật đầu.



Cửu Nhi chào sư phó sư nương, nói đi trước, buổi tối lại đến.



Lâm Xuân nhìn Đỗ Quyên hỏi: “Ngươi trở về hay là đợi?”



Đỗ Quyên nói: “Lập tức mang đậu hủ về. Chúng ta đi chung.”



Nàng muốn hỏi hắn, tối qua làm gì để cha hắn mắng hắn.



Lâm Xuân đi rửa tay rồi tới hỗ trợ nhặt đậu hủ.