Điền Duyên

Chương 111 : Con trai và cha, khi nào mới lớn lên

Ngày đăng: 12:55 30/04/20


Đỗ Quyên nhin những khối đậu hũ vuông vức, trắng như bạch ngọc, cao hứng nói: “Buổi trưa là đậu hủ cay, thịt bằm đậu hủ, đậu hủ chưng. Ân! Trong nhà còn có hai con cá trích, lại có canh cá trích nấm đậu hủ.”



Mọi người ồ ồ cười vang.



Lâm Xuân cười nói: “Ngươi dứt khoát làm đậu hủ yến.”



Đỗ Quyên đắc ý nói: “Cũng không phải là không được, chỉ là tài liệu không đủ.”



Nhậm Tam Hòa nói: “Ngươi nói, muốn tài lieu gì, ta mang tới.”



Đỗ Quyên không ngượng ngùng, không biết nói như thế nào.



Năm trước tay nghề nàng chưa ra gì cả, năm nay trù nghệ càng thêm thành thạo, sức mạnh càng đủ, vét hết bụng dạ, đem đồ ăn kiếp trước phỏng chế, tuy hương vị có chút lệch với chánh tông, nhưng không kém mấy.



Nàng phân tích nguyên nhân, cảm thấy tài nấu nướng của mình chỉ là một phương diện. Phương diện khác là nước trong núi, mọc ra tài liệu cũng tốt, làm ra dĩ nhiên sẽ không kém. Huống chi, nàng làm mỗi một món đồ ăn đều rất dụng tâm, không phải tùy tiện nấu.



Phùng Thị thấy nàng không nói, liếc nàng một cái: “Đừng nói quá!”



Đỗ Quyên cảm thấy cũng đúng nên không bác bỏ.



Đựng đầy hai thùng đậu hủ, Nhậm Tam Hòa để Hoàng Lão Thực gánh về trước.



Hoàng Lão Thực cũng không khách khí, bước đi, nói về nhà ăn điểm tâm xong lại đến.



Lâm Xuân, Đỗ Quyên và Hoàng Ly vội vàng đi theo sau hắn.



Phùng Thị bị em gái kêu vào phòng bếp, không biết làm cái gì.



Trên đường, Đỗ Quyên hỏi Lâm Xuân, tối qua vì sao cha hắn mắng hắn.



Lâm Xuân không ngờ nàng nghe được, có chút thẹn thùng, ngượng ngùng nói ra sự thật.



Hắn cũng không muốn viện lý do qua loa tắc trách, đột nhiên nhanh trí, nhân tiện nói: “Còn không phải là hắn keo kiệt. Nhị ca ta, tối hôm kia, cùng sư huynh hắn bắt vài con chuột trúc. Ta nói đưa một con cho nhà các ngươi. Ta cha liền mắng ta ăn cây táo, rào cây sung...”



Tiểu tử này ăn không nói có, ai kêu cha hắn nổi danh keo kiệt chứ.



Đỗ Quyên bất ngờ, lại có chút giật mình, cho thấy là tin lời của hắn.



Lâm Đại Đầu keo kiệt là một chuyện, chuyện khác là chuột trúc không như những thú săn khác, rất hiếm. Nó thích chui dưới đất rừng trúc, ăn măng trúc; huyệt động cũng ở dưới đất, rất khó bắt, chất thịt lại đặc biệt nhẵn nhụi ngon, cho nên ai bắt được đều coi như bảo bối, đương nhiên sẽ không coi như con thỏ tùy tiện tặng người.
Cho nên, năm nay nàng nhất định ngoan ngoãn nghe lời nhị tỷ nói.



Nghĩ xong, nàng ôm thùng vào nhà.



Nơi này, Hoàng Tước Nhi cầm 2 cái chén lớn đi ra, giúp cha bắt bặt chuột giết đựng máu.



Đỗ Quyên nghe chuột trúc “Khanh khách” nghiến răng cùng “Oa oa” tiếng kêu, không dám nhìn, vội trốn vào phòng bếp.



Tất niên thật tràn đầy hấp dẫn, được đối mặt với vài loại mĩ thực. Buổi sáng xé thịt nai ngũ vị hương trộn với đậu phộng, tựa hồ cũng không hấp dẫn nhiều như vậy.



Đang ăn điểm tâm, Đỗ Quyên lại nghe thấy cách vách Lâm Đại Đầu mắng Lâm Xuân, cái gì “không cố gắng” “ăn cây táo, rào cây sung” vân vân.



Nàng nhíu mày nghĩ, người này làm sao vậy. Đã đến cuối năm mà mỗi ngày mỗi mắng nhi tử?



Chuột trúc là chính hắn đưa đến, đây là hối hận nên lấy nhi tử xả giận?



Thật là tật xấu!



Chẳng lẽ thời mãn kinh đến?



Tuy nghi hoặc nhưng không muốn để ý đến, đành kệ hắn đi.



Từ đó nàng càng tức giận Lâm Đại Đầu.



Điểm tâm xong, vợ chồng Hoàng Lão Thực lại đi làm đậu hủ.



Chỉ chốc lát, Phùng Thị mang một rổ lớn về. Thì ra là đậu phụ khô đã ép xong. Thật mỏng, thật chặt, đã cắt thành thành những miếng vuông nhỏ.



Đỗ Quyên cùng Hoàng Tước Nhi nấu ngũ vị hương đậu phụ khô.



Lần này, trừ bỏ dùng tương nhà mình chế luyện, còn có tương du tiểu di cung cấp, và một ít đồ gia vị khác, thậm chí có cả đường trắng, thập phần đầy đủ.



Có thân thích giàu có cũng được nhờ a!



Bất quá, Đỗ Quyên vẫn ưu ái tương nhà mình hơn, vị đó mới thơm a.



Có thể không thơm sao! Hàng năm tới tháng phơi tương, Nhậm Tam Hòa đi khắp núi cốc tìm kiếm tôm lớn. Cũng không phải lúc nào cũng tìm thấy. Tìm không thấy thì dùng tôm nhỏ hơn thay thế, làm ra tương hương vị cũng không kém.