Điền Duyên

Chương 112 : Lúc nào ta mới có thể lớn lên?

Ngày đăng: 12:55 30/04/20


Trong sân Hoàng gia là cảnh tượng sinh hoạt ấm áp.



Hoàng Ly gọi to, Đông Sinh ở cách vách đến. Hai người đá cầu với nhau.



Tiếng cười nói giòn giã của trẻ nhỏ truyền thật xa. Chó của Hoàng gia ở một bên nhìn, ngay cả gà cũng không sợ, ngồi xổm dưới chân tường nhìn 2 đứa nhỏ.



Trong phòng bếp, Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi hợp lực chế biến đậu phụ khô.



Tương du, đường trắng, lá thơm và gia vị bỏ vào xong, Đỗ Quyên lại mang đến một khối vải bông trắng sạch sẽ, múc bốn năm thìa tương nhà mình đổ lên.



Hoàng Tước Nhi vội hỏi: “Làm cái gì vậy?”



Đỗ Quyên giải thích: “Tương đặc, cứ như vậy đổ vào trong nồi, đậu phụ khô cũng biến thành sềnh sệch, không đẹp. Dùng vải bông bọc lại, nhúng vào nước lọc bã ra, vừa có vị, cũng không làm cho cả nồi đều là cặn bã.”



Hoàng Tước Nhi hiểu ra, nhìn muội muội đầy kính nể.



Đỗ Quyên nhân cơ hội chỉ dẫn: “Đây cũng không phải là môn học vấn lớn gì. Ta vốn cũng không biết nhưng nấu đồ ăn cũng tốt, làm chuyện khác cũng tốt, học xong kiến thức cơ bản, còn lại phải nhờ vào mình. Chịu động não suy nghĩ, lại chịu dụng tâm làm người, tự nhiên sẽ làm tốt hơn người khác. Người không thích động não còn sợ khó, khẳng định làm không tốt.”



Hoàng Tước Nhi liên tục gật đầu.



Nàng được muội muội hun đúc thành quen. Phương thức làm việc đều được bồi dưỡng tốt.



Đỗ Quyên hỏi: “Có muốn ăn cay một chút không?”



Hoàng Tước Nhi chần chờ một chút rồi nói: “Không nên bỏ ớt. Muốn ăn cay, đợi nấu xong, ăn kèm với tương ớt là được. Nếu nấu cay lại không sửa lại được.”



Đỗ Quyên nghe lời nàng.



Đem vải bông bao thành viên tròn, ném vào nồi lớn rồi vỗ vỗ tay cười nói: “Tốt lắm. Nước sôi lên là nhỏ lửa. Cách một hồi lại bỏ thêm vào ít cỏ tranh. Hầm nhỏ lửa như vậy đến trưa là có thể ngon miệng.”



Hoàng Tước Nhi cười nói: “Chỉ có ngươi đủ kiên nhẫn.”



Đang nói giỡn, chợt nghe bên ngoài Hoàng Ly kêu lên: “Xuân Sinh ca ca, ngươi lại tới làm cái gì?”



Đỗ Quyên nghe xong cười nói: “Nha đầu kia!” Vội đi ra phòng bếp.



Xuân sinh nói: “Đến kêu tỷ tỷ ngươi đi lưới cá.”



Đỗ Quyên nói tiếp: “Lưới cá? Chỗ nào?”
Nói trước mắt, Thủy Tú đã lớn thành đại cô nương, nhìn thấy tỷ muội Hoàng Tước Nhi rất cao hứng, tiến lên lôi kéo các nàng, nhỏ giọng nói: “Ta năn nỉ nương ta rất lâu. Nhờ có ca ta nói giúp vô, nương ta mới cho ta đi.”



Hoàng Tước Nhi liếc mắt nhìn Đỗ Quyên, cũng nhỏ giọng nói: “Ta cũng vậy. Là muội muội nói với nương, nếu không ta cũng không được đi.”



Thủy Tú nhéo mũi Đỗ Quyên, ghen tỵ nói: “Chỉ có ngươi làm người ta thích, muốn làm gì thì làm nha, người lớn đều dung túng ngươi.”



Đỗ Quyên hất đầu kháng nghị nói: “Thủy Tú tỷ tỷ nói lời này là không công bình! Là các ngươi lớn rồi. Cô nương lớn nên ngốc ở nhà. Đến tuổi lấy chồng mà còn đi lung tung, ra bộ dáng gì chứ!”



Thủy Tú sửng sốt, tiếp đó liền giơ chân, cười rượt đuổi muốn đánh nàng.



Đỗ Quyên sớm đoán được sẽ như vậy, nói xong cũng cười chạy trước.



Nhậm Tam Hòa phất tay nói: “Đi! Hạ Sinh, các ngươi tìm ra chỗ, các ngươi đi trước dẫn đường.”



Hạ Sinh vội đáp ứng một tiếng, đi trước đi hướng về phía tây bắc.



Mọi người sôi nổi đuổi theo.



Hôm nay thời tiết rất tốt, mặt trời ấm áp chiếu khắp núi xuyên qua ruộng đồng, làm cho mọi người như ngửi thấy hơi thở mùa xuân.



Trong đoàn người, trừ bỏ Nhậm Tam Hòa, còn lại đều là thiếu niên nam nữ, đều là thân thích, bởi vậy phá lệ thân mật hợp ý. Một đường tiếng cười nói không ngừng, đảo mắt tới một ngọn núi, bỏ thôn Thanh Tuyền xa ở phía sau.



Leo đến giữa sườn núi, quay lại nhìn phía sau, chỉ thấy dãy nũi chập chùng vây quanh sơn cốc, cổ thôn nơi chân núi đã biến thành những đám nho nhỏ với những mái nhà ẩn hiện.



Hai dòng chảy xanh trong như ngọc, tựa như con rắn lớn di chuyển tung hoành qua ruộng đồng.



Một cái từ dưới chân núi phía sau rẽ tới, chạy thẳng vào trong cổ thôn. Một cái từ phía trước ngọn núi chảy ra, xuôi về phía nam, vòng qua cổ thôn chảy vào trong núi.



Đỗ Quyên dõi mắt trông về phía xa, lòng mang mang trống trải.



Có ba cô bé đi chung, các thiếu niên phá lệ nhiệt tình.



Sư huynh của Hạ Sinh, Thạch Phiến và Thạch Kiều, lần đầu gặp Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi. Hai người nhìn Hoàng Tước Nhi đỏ mặt có chút câu nệ, khi nhìn Đỗ Quyên, chỉ thấy hoa cả mắt, không dám nhìn thẳng. Còn bé gái kia chỉ lo cười.



Hạ Sinh thấy bọn họ luôn hướng mắt nhìn tỷ muội Hoàng gia, không khách khí quát: “Ai, nhìn cái gì chứ? Có ai như các ngươi, nhìn chằm chằm con gái người ta?”



Hai thiếu niên nhất thời bối rối, mặt đỏ bừng.