Điền Duyên

Chương 113 : Đệ tử đích truyền

Ngày đăng: 12:55 30/04/20


Hạ Sinh quay đầu duỗi tay cho Hoàng Tước Nhi nắm, “Tước Nhi, chỗ này có con lạch, ngươi cẩn thận chút, dùng sức nhảy —— đúng, cứ như vậy!”



Hoàng Tước Nhi đưa tay cho hắn, mượn lực nhảy qua lạch, mỉm cười thấp giọng cảm tạ.



Hạ Sinh cười nói: “Cảm tạ cái gì! Ngươi không lên núi, đi không quen.”



Có lẽ là có tình cảm từ thuở nhỏ, Hoàng Tước Nhi trầm mặc im lặng, không nói chuyện nhiều với con trai, duy chỉ có khi nói chuyện với Hạ Sinh, nàng không khiếp không xấu hổ, rất thản nhiên.



Hạ Sinh cũng phá lệ chăm sóc Hoàng Tước Nhi.



Bởi Thủy Tú là đường tỷ của hắn, rất tự nhiên hắn đi chung với nàng và Hoàng Tước Nhi.



Trong bốn đứa con trai của Lâm Đại Đầu, Hạ Sinh cẩn thận nhất. Trừ bỏ không keo kiệt như Lâm Đại Đầu, hắn thừa kế hết thảy tính cách của cha hắn —— thận trọng, lo cho gia đình, đối với người thân cận của mình đặc biệt che chở, thập phần bao che khuyết điểm. Còn Thu Sinh lại qua loa, tùy tiện, tính tình dễ xúc động. Xuân Sinh không cần phải nói, ổn trọng nhất, cũng thông minh nhất. Đông Sinh còn nhỏ, n trước mắt vẫn là đứa bé dễ thương.



Huynh đệ Lâm gia, Thu Sinh học săn thú, được Lâm Đại Mãnh và Nhậm Tam Hòa chỉ điểm, bản lĩnh so với cha hắn mạnh hơn nhiều. Hạ Sinh học thợ đá. Lâm Xuân lợi hại nhất, học thợ mộc đồng thời đọc sách, tập võ, săn thú, không lơi là thứ nào.



Lâm Đại Đầu rốt cuộc thực hiện lời nói năm xưa, cho nhi tử học săn thú, thợ đá và thợ mộc. Bất quá, bọn họ nếu muốn trở thành thợ săn, thợ đá và thợ mộc nổi tiếng ở thôn Thanh Tuyền cần phải đi một đoạn đường rất dài.



Không nói ai khác, chỉ nói Hạ Sinh, sư phó của hắn chỉ là thợ đá thông thường.



Cũng không có cách nào. Tay nghề thợ đá Vương gia tinh xảo, nổi tiếng ngang ngửa với nghề mộc của Lâm gia, không truyền ra ngoài, chỉ truyền cho con cháu trong tộc.



Đỗ Quyên lại nói với Lâm Xuân, nói thợ mộc cũng tốt, thợ đá cũng tốt, học nghề là học những công phu căn bản, những linh cảm sáng ý phải nhờ vào chính mình nghiền ngẫm lĩnh ngộ. Nói cách khác, Lâm Xuân có thể dựa vào sở học của mình dẫn đường Hạ Sinh, trợ giúp hắn đột phá.



Nếu Hạ Sinh dụng tâm nghiên cứu, có thể tự nghĩ ra đường lối riêng.



Lâm Xuân dĩ nhiên lắng nghe những lời này, đối với tay nghề của nhị ca rất để bụng.



Theo thường lệ Đỗ Quyên, Lâm Xuân và Cửu Nhi đi chung.



Hôm nay nàng đi ra ngoài, một là muốn vào núi mò cá chơi, hai là vì mượn cơ hội chỉ bảo Lâm Xuân. Mỗi một năm, hai người dần lớn lên, cho dù Đỗ Quyên có tâm, muốn dạy hắn như khi còn nhỏ là không có khả năng. Cho nên, nàng nắm bắt hết mọi cơ hội, tùy thời tùy chỗ tiến hành dạy học.



Tỷ như trước mắt, nàng vừa đi vừa nói chuyện với hắn và Cửu Nhi.



Kể lại chuyện Gia Cát Lượng bảy lần bắt Mạnh Hoạch.



Gia Cát Lượng tuỳ người xử thế, biết nhập gia tuỳ tục. Đối với Man Tộc Tây Nam dùng chiến lược chiến thuật khác với bình thường, cuối cùng thành công, trong đó quan trọng nhất là “Công tâm vì thượng” (đánh vào lòng người là chiến thuật cao nhất). Chiến thuật, địa phương, hoàn cảnh sinh hoạt và tập tính của người trong núi gắn kết chặt chẽ, nhắc nhở bọn họ mỗi đến một nơi nào đó, đều phải quan sát hoàn cảnh chung quanh.



Còn có câu chuyện Gia Cát Lượng lợi dụng xe gỗ đánh bại Ngụy quân. Chuyện này tương quan chặt chẽ với nghề mộc, Lâm Xuân đặc biệt chuyên tâm lắng nghe.



Vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đến đỉnh núi.



Nhìn qua bốn phía, núi nối nhau liên miên, không khỏi nổi lên hào hứng, kêu Lâm Xuân ngâm bài thơ trứ danh: cuồn cuộn Trường Giang Đông thệ thủy, bọt sóng đào tận anh hùng...



*Đây là bài Lâm Giang Tiên của Dương Thận. Phan Kế Bính dịch:
Vây quanh cái đầm nước khoảng nửa mẫu cả nửa ngày, bắt được mấy chục cân cá, mọi người ném ánh mắt về phía giữa hồ nước.



Nhưng là, ngày đông lạnh lẽo, phải làm thế nào đây?



Cửu Nhi và Lâm Xuân nhìn nhau, lập tức bắt đầu cởi áo ngoài.



Thủy Tú hoảng sợ, hỏi: “Làm chi vậy?”



Cửu Nhi nói: “Đi xuống mò cá a.” Vẻ mặt có chút hưng phấn.



Mọi người đều há hốc mồm, chỉ có Nhậm Tam Hòa lạnh nhạt phân phó nói: “Đi xuống bơi vài vòng trước, làm nóng mình rồi mới bắt.”



Lâm Xuân dùng sức gật đầu, cởi áo kép nhét vào tay Đỗ Quyên, chỉ mặc quần lót bên trong, dùng sức nhảy nhót vài cái, sau đó như chim ưng biển lao xuống nước, làm nước văng lên tung toé.



Cửu Nhi cũng nhảy xuống theo.



Đỗ Quyên chỉ kịp kêu một tiếng “Đừng làm ướt tóc.”



Hai người ha ha cười, quả nhiên nổi lên mặt nước, tận lực không đưa đầu vào nước.



Thủy Tú và Hoàng Tước Nhi khoanh hai tay vào nhau, run run nói: “Rất lạnh!”



Họ cảm nhận cái lạnh của người dưới nước.



Đám người Phúc Sinh nhìn cũng đều nuốt nước miếng, dùng ánh mắt e ngại nhìn Nhậm Tam Hòa, nghĩ rằng may mà mình không học võ với hắn, làm như vậy cũng quá tội đi.



Thu Sinh nói: “Nhậm Thúc, hai thằng nhóc này đều bị ngươi chơi đùa nóng lạnh không phân biệt được luôn.”



Mọi người nghe xong cười ha ha.



Nhậm Tam Hòa trợn trắng mắt nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi muốn ta ép buộc ngươi, ta còn không bằng lòng đâu.”



Thu Sinh cười gượng hai tiếng, nói: “Cái này ta hiểu được.”



Nói cười, Cửu Nhi ở trong nước hô lớn: “Quăng lưới xuống.”



Lâm Xuân lẻn đến bên bờ, tiếp nhận lưới đánh cá trong tay đại ca, cùng Cửu Nhi kéo lưới bắt cá.



Đỗ Quyên cao giọng hỏi “Có lạnh hay không?”



Cửu Nhi lớn tiếng nói: “Vừa xuống dưới có chút lạnh, hiện tại không lạnh chút nào.”



Lâm Xuân chỉ ném cho nàng một khuôn mặt tươi cười sáng lạn. Dưới ánh mặt trời, nước bám trên mặt lóng lánh.