Điền Duyên

Chương 114 : Lưới cá trong u cốc

Ngày đăng: 12:55 30/04/20


Hai người ở trong nước bình thường như ngày hè nghịch nước.



Bơi lội trong nước cùng với lưới cá, khó tránh khỏi bọt nước văng khắp nơi, lại thường lặn xuống nước nên búi tóc bị ướt đẫm, dòng nước theo gò má chảy xuôi xuống.



Đỗ Quyên thấy răng nanh run lên.



Lúc Lâm Xuân và Cửu Nhi kéo mẻ lưới đầu tiên tới gần bên bờ thì Phúc Sinh và Hạ Sinh đã sớm duỗi cổ đợi, gấp gáp khó nhịn, đưa tay đoạt lấy dây kéo lưới túm kéo mạnh lên bờ.



Lưới cá vừa rời khỏi mặt nước, mấy con cá dài gần hai thước màu xám bạc trong lưới liều mạng vẫy đuôi, còn có vô số cá nhỏ chừng nửa thước, một thước, ép tới tay Phúc Sinh và Hạ Sinh nặng trĩu.



Hạ Sinh sơ ý, thiếu chút nữa bị kéo xuống nước.



Mọi người nhịn không được cao giọng hoan hô, hoà với tiếng cười trong trẻo của Thủy Tú và Đỗ Quyên.



Hạ Sinh từ phía sau chạy tới cao giọng nói tiếp: “Không có cá, đem các ngươi từ xa tới làm chi? Đến đến đến, mau vớt! Đầm này không lớn, sớm vớt xong về nhà nấu cá ăn.”



Bọn người Phúc Sinh ồ ồ cười vang, vẻ mặt cực kỳ dễ chịu.



Giữa hồ nước quả nhiên có hàng a!



Nhậm Tam Hòa bình tĩnh chỉ huy nói: “Đem cá chép nhỏ thả về. Cá nhỏ khác cũng thả. Cá trích giữ lại....”



Đỗ Quyên bất chấp nhặt ngư, hỏi Cửu Nhi và Lâm Xuân lần nữa: “Có lạnh hay không?”



Lâm Xuân dùng tay lau nước trên mặt, ngửa mặt đối với nàng cười nói: “Không lạnh chút nào. Lưới nặng cần một đám người kéo. Ra sức sẽ không cảm thấy lạnh.”



Cửu Nhi hét lớn: “Tay chân nhanh lên, quăng lưới xuống. Không thấy ta và Xuân Sinh đang ngâm trong nước lạnh sao? Ngâm một hồi sẽ đông cứng.”



Nhậm Tam Hòa trợn mắt nói: “Ngươi không biết làm sao? Đồ ngốc!”



Mọi người nghe xong vội vàng, luống cuống xả cá lên trên cỏ, ném lưới xuống nước, sau đó mới chậm rãi nhặt cá bỏ vào thùng.



Lúc kéo lưới lần thứ hai, Lâm Xuân và Cửu Nhi đều lặn xuống nước.



Đừng nhìn đầm nước trong thấy đáy, nó thật rất sâu.



Đỗ Quyên thấy hai thiếu niên bơi như cá, kéo lưới qua lại trong nước.



Một hơi nhịn thật dài, hai người mới trồi lên mặt nước, rồi lại lặn xuống.



Như thế lặp lại, mẻ lưới thứ hai được nhiều cá hơn.
Hạ Sinh ngồi xổm bên người Hoàng Tước Nhi hỗ trợ xuyên cá.



Đợi cá sẵn sàng, lại đoạt lấy đem đi nướng, “Tước Nhi, để cho ta nướng. Giơ tay như vậy hoài mỏi lắm, ngươi làm không nổi đâu. Ngươi nói với ta trở như thế nào, nướng như thế nào.”



Hoàng Tước Nhi mặc kệ hắn cầm lấy nhánh cây đã xuyên cá đi qua.



Tay thiếu niên cầm nhánh cây, khớp xương rõ ràng, thực thô ráp, chắc là thường xuyên đập đá tạo thành. Hắn đã cao hẳn lên, chỉ thấp hơn Thu Sinh một ít. Thanh âm cũng giòn giã, chưa phá giọng. Hai má đen hồng non nớt, luôn cười cười.



Hắn vừa nướng cá, vừa hỏi Hoàng Tước Nhi nướng bao lâu là chín.



Hoàng Tước Nhi trả lời rành mạch cho hắn biết.



Hai người ngồi gần như vậy, chẳng biết tại sao, tim nàng bỗng đập nhanh hơn, có chút khác thường nho nhỏ. Len lén liếc mắt nhìn mọi người, thấy mọi người không lưu tâm bên này, mới thở phào nhẹ nhõm.



Ai biết mới thu hồi ánh mắt, lại cảm giác có người đang nhìn nàng.



Vội theo tầm mắt đuổi theo, phát hiện là sư huynh Hạ Sinh, Thạch Phiến, rõ ràng là đưa lưng về mọi người nhìn ra núi, lại đưa mắt liếc qua đây ngắm nàng, cũng không biết là đang trộm nhìn nàng hay là đang chú ý động tác của nàng và Hạ Sinh.



Hoàng Tước Nhi liền kích động như bị bắt gặp làm chuyện xấu, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, lo sợ cúi đầu, câu trả lời Hạ Sinh đã không còn tự tại, thanh âm cũng nhỏ đi nhiều.



Cá nướng xong được chia theo thứ bậc. Đầu tiên là kính hiến cho Nhậm Tam Hòa một con cá mè, kế đó là “Công thần” bắt cá Cửu Nhi và Lâm Xuân, sau đó mới đến phiên mọi người.



Ăn một miếng, mọi người không nhịn được khen ngợi không dứt lời.



Ngoài ý liệu, mọi người đều nói cá nhiều xương kia nướng khét rất thơm, “Bên trong còn không giòn, còn phải nhằn xương, thật là phiền phức. Nướng khét chút mới tốt.”



Lâm Xuân nghe xong vội nói: “Đem cá lát thật mỏng rồi nướng, khẳng định càng giòn hơn.”



Đỗ Quyên tán thưởng nhìn hắn một cái, nói: “Trẻ nhỏ dễ dạy!”



Nhậm Tam Hòa kịch liệt bắt đầu ho khan.



Có thế Đỗ Quyên mới ý thức được mình lỡ lời, có chút ngượng ngùng.



Lâm Xuân và Cửu Nhi đồng loạt cười, người bên ngoài còn chưa nghe hiểu.



Đợi ăn xong một con cá, Lâm Xuân liền lấy ra một con dao nhỏ lát cá, thập phần linh hoạt, kỹ thuật cắt rau rất thành thục —— hắn coi cá như đầu gỗ đùa nghịch.



Kế tiếp, quả nhiên ăn cá lăt nướng thơm lừng giòn rụm, mà hai con chim trĩ cũng đã nướng tốt xong...