Điền Duyên

Chương 140 : Ước hội

Ngày đăng: 12:55 30/04/20


Đúng lúc này, Triệu Cần mang theo Phùng Chí Tài và Phùng Chí Minh đi ra.



Phùng Chí Tài cao hứng chào hỏi Phùng Thị và Đỗ Quyên, hỏi các nàng làm sao đến được tư thục.



Có thế Phùng Thị mới thu hồi tâm thần, cùng cháu nói duyên cớ.



Phùng gia huynh đệ dĩ nhiên cao hứng vạn phần.



Dương Nguyên nhìn hai mẹ con nói đùa với huynh đệ Phùng gia, nói với Triệu Cần: "Ta nhìn giống biểu ca nàng sao?"



Triệu Cần đưa mắt qua hai người một lần, ngạc nhiên nói: "Thật là có điểm giống đó. Có phải hay không Tiền Ngũ?" Dùng cánh tay lay Tiền Ngũ.



Tiền Ngũ cũng quan sát một hồi, gật đầu nói: "Là giống. Trước đây sao không phát hiện ta."



Dương Nguyên liền cười, nói khó trách Đỗ Quyên nhận lầm người.



Về phần bộ dạng có phần giống huynh đệ Phùng gia, hắn căn bản không để trong lòng.



Tiểu Tư thấy mẹ con Phùng Thị quả nhiên là đến tìm người, bài trừ khả năng là mẹ mìn, yên lòng thúc giục thiếu gia đi về.



Lúc sắp đi, Dương Nguyên mỉm cười cáo biệt Đỗ Quyên.



Không ngờ ánh mắt vừa chuyển bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của Phùng Thị.



Hắn giật mình, lễ độ gật đầu chào nàng.



Phùng Thị nhất thời nước mắt tuôn như mưa.



Đỗ Quyên nhìn đám người Dương Nguyên đi về phía trước một đoạn ngắn, sau đó rẽ vào một con hẻm khuất bóng, mới kéo Phùng Thị nói: "Nương, biểu ca, chúng ta đi thôi. Bà ngoại và tiểu di đang chờ đó."



Phùng Thị lung tung đáp ứng, mấy người đi về hướng Hắc Sơn tửu lâu.



Đến tửu lâu, Phùng bà mụ quan sát vẻ mặt Phùng Thị, thầm than.



Nàng liền hỏi: "Tú Anh, ăn cơm xong ngươi muốn đi đâu?"



Phùng Minh Anh cười nói: "Trấn Hắc Sơn bao lớn, còn có thể đi đâu? Từ đầu đường dạo đến cuối phố, dạo xong thì xong rồi."



Phùng Thị lại nói: "Nương, không phải lúc nãy ngươi nói muốn tới nhà mợ ba xem sao? Gọi Minh Anh bồi ngươi đi đi. Đỗ Quyên lần đầu ra ngoài núi, ta mang nàng đi một vòng, đi dạo cũng không chừng muốn mua gì đó."
Tiểu lục nói thầm: "Ngay cả Hương tỷ tỷ ở phòng bếp cũng biết nấu ăn."



Dương Nguyên trừng hắn một cái, nói: "Ngươi đi xuống dưới chờ ta."



Tiểu Lục bị phải đi. Trước khi đi còn oán trách trừng mắt nhìn Đỗ Quyên, thầm nghĩ thiếu gia không biết phát thất tâm phong gì, chạy trên núi cùng một dã nha đầu ăn cơm.



Đỗ Quyên giơ rổ lên, nhìn hắn cười nói: "Tiểu Lục ca ca, ngươi cần phải nếm thử bánh này"



Tiểu Lục thấy nàng cười rực rỡ như vậy, vốn rất khinh thường bánh nhưng không thể nói lời cự tuyệt, quỷ khiến thần xui cầm lấy một cái, còn khách khí nói cám ơn, bỏ vào miệng cắn một miếng, xoay người đi.



Mới đi vài bước, hắn vội vàng quay đầu nói: "Ta lấy thêm hai cái."



Dương Nguyên đang nhìn chằm chằm hắn. Thấy hắn quay đầu, đoạt lấy rổ, sầm mặt nói: "Không phải ngươi chê sao? Vậy thì không cho ăn. Hừ! ta biết ngươi sẽ quay đầu."



Đỗ Quyên nhìn bộ dáng xấu hổ của Tiểu Lục, ha hả cười rộ lên.



Nàng khuyên Dương Nguyên nói: "Tiểu Lục ca ca còn chưa ăn cơm, cho hắn mấy cái đi."



Lúc này Dương Nguyên mới đưa rổ ra, ý bảo Tiểu Lục lấy.



Lúc này Tiểu Lục không khách khí chút nào cầm năm cái.



Trước khi đi, mặt mày hớn hở nói cảm tạ Đỗ Quyên.



Lúc này, hắn cảm thấy Đỗ Quyên đặc biệt làm cho người khác vui, khó trách thiếu gia muốn ăn cơm nói chuyện với nàng.



Tiểu Lục tới chân núi cách đó không xa ngồi. Nơi này, Đỗ Quyên và Dương Nguyên ăn cơm.



Trong hộp đồ ăn của Dương Nguyên, không cần phải nói đều là thức ăn ngon.



Nhưng Đỗ Quyên thường ăn món ăn thôn quê, tự mình nấu nên không hiếm lạ.



Nàng vừa ăn vửa hỏi, Dương Nguyên trả lời, lý giải không ít tình huống Dương gia.



Tỷ như, Dương Nguyên còn có một đệ đệ, năm nay ba tuổi.



Đỗ Quyên nghe xong sửng sốt, cười hỏi: "Ngươi còn có đệ đệ nha? Vậy nương ngươi sẽ không thích ngươi có phải không? Từ khi nương ta sinh muội muội ta, liền chăm cho nàng, ta và tỷ tỷ bị bỏ sang một bên."