Điền Duyên

Chương 141 : Chiếm lấy người

Ngày đăng: 12:55 30/04/20


Thần sắc Dương Nguyên cứng lại, sau đó như không có chuyện gì xảy ra nói: "Đệ đệ còn nhỏ, nương khẳng định thương hắn hơn. Ta đã đi học, sao có thể còn cần nương bận tâm."



Tâm Đỗ Quyên liền co rút, cảm thấy sự tình khẳng định không đơn giản.



Con trai và con gái hoàn toàn khác nhau, đó là phải thừa kế gia nghiệp.



Có thể tưởng tượng, ban đầu Dương gia chỉ có đứa con nuôi này, dĩ nhiên coi như con ruột. Sau này bỗng nhiên sinh con, còn có thể đối xử bình đẳng với con nuôi sao?



Nếu nói thẳng ra là sợ tương lai con nuôi tranh gia sản.



Nếu nói trắng...



Đúng rồi, vì sao Dương gia không nói toạc ra?



Trong bụng nàng cấp tốc suy nghĩ, nghĩ không ra lý do.



Vì thế tạm thời bỏ qua, từ trong bao quần áo cầm ra bức hoạ tối qua vẽ cho thiếu niên xem.



Dương Nguyên đã ăn xong, tiếp nhận bức họa ngưng thần nhìn kỹ.



Tuy Đỗ Quyên không phải là hoạ sỹ lớn gì, nhưng với trình độ phác hoạ của nàng, chấn trụ một tiểu hài tử 9 tuổi vẫn dư sức.



Chợt nghe Dương Nguyên không nến được hỏi một ít kỹ xảo hội hoạ, Đỗ Quyên kiên nhẫn giải đáp, hắn lắng nghe hai mắt phát sáng, tự biết rất có ích lợi.



Cuối cùng, Dương Nguyên hỏi Đỗ Quyên, điển cố trong bức họa kia từ đâu đến.



Đỗ Quyên đang chờ hắn hỏi, liền nói là nghe các lão nhân kể. Tiếp đó, êm tai kể rõ câu chuyện của Lý Đôn và Đỗ Quyên: một đôi thanh niên nam nữ sắp thành thân, cùng dạy học. Một ngày nào đó, nữ tiên sinh vì cứu một học sinh bị sẩy chân ngã xuống vách núi, nam tiên sinh nhảy xuống theo...



Nàng vừa nói vừa nhìn chằm chằm Dương Nguyên.



Đầu tiên Dương Nguyên mỉm cười lắng nghe, vẻ mặt thập phần thoải mái.



Sau khi nghe dở dang, đôi mi hơi cau lại.



"Sau đó thì sao?"



Nghe xong, hắn mới hỏi.


Nhưng lời Đỗ Quyên về đứa nhỏ mất đi kia vẫn để lại bóng ma trong lòng hắn. Hắn có chút nghi hoặc lại có chút bất an, nên thất thần không nghe giảng bài.



Không dễ dàng kéo đến chạng vạng tan học, hắn hạ quyết tâm thăm dò mẹ mình.



Dương gia là gia đình nhà giàu có ở trấn Hắc Sơn. Tứ tiến đại trạch viện, tuy khí thế kém hào môn quý tộc, cũng là đình đài mái hiên chằng chịt, hòn giả sơn khí thế cheo leo, cầu nhỏ nước chảy, là Giang Nam lâm viên thịnh cảnh, trong đó tôi tớ lui tới qua lại.



Dương Nguyên về đến nhà, đi gặp nương trước.



Mẫu thân hắn Lưu thị đang ngồi nói chuyện với Trần di (di=dì) đến từ phủ thành ở ngoài sảnh. Đệ đệ Dương Chân và biểu muội Trần Thanh Đại đang ở một bên chơi trảo tử nhi.



Lưu thị là một phụ nhân khôn khéo, phục sức hào phóng khéo léo, lời nói lão luyện lanh lẹ.



Muội muội nàng Trần phu nhân là một phụ nhân giàu có, đầy mình vàng bạc chói mắt.



Thấy hắn đến, Trần Thanh Đại mừng rỡ lập tức chạy tới, kéo hắn chơi chung.



Dương Nguyên mỉm cười, không cự tuyệt cũng không đáp ứng, chào hỏi nương và dì trước, sau đó cười nói: "Hôm nay ở cửa tư thục gặp một người, nhận lầm ta là biểu ca nàng, nói bộ dạng giống y."



Đáy mắt Lưu thị lóe lên một tia dị sắc, rất nhanh phai mờ, cười nói: "Vậy ngươi đi làm biểu ca người ta đi, ta đỡ bận tâm."



Rồi ngoắc tay ý bảo hắn đi tới gần, thay hắn chỉnh lý áo, lại sờ hai má hắn từ ái nói: "Ta mới nói với dì ngươi, từ lúc sinh đệ đệ ngươi, ta không có tinh thần quản ngươi, làm ngươi chậm trễ không ít. Cho nên thương lượng với cha ngươi, đưa ngươi đi thư viện ở phủ thành đọc sách. Ngươi có nguyện ý không?"



Nhất thời Dương Nguyên đại hỉ, vội gật đầu nói: "Đương nhiên nguyện ý."



Lưu thị liền cười, ôm hắn vào trong ngực, đối với Trần phu nhân cười nói: "Ngươi nhìn xem, nghe nói muốn ra cửa là cao hứng như vậy, cũng không nói là không nỡ rời cha mẹ và đệ đệ. Uổng ta thương ngươi!"



Câu nói sau cùng là nói với Dương Nguyên.



Dương Nguyên tựa vào trong ngực mẫu thân, cảm thụ được ôn nhu từ lâu không được hưởng thụ, ngang nhiên nói: "Nhi tử đọc sách làm rạng rỡ tổ tông, còn không phải là vì cha mẹ tranh quang! Tương lai, nói không chừng còn có thể lẫy được danh cáo mệnh cho nương đó!"



Nói một hơi làm cho nương hắn và dì đều cười, thập phần vui vẻ.



Nói cười, Dương Nguyên sớm quên sạch chuyện muốn thử dò xét.



Lưu thị lại nói: "Ngươi còn nhỏ, đi xa như vậy nương thực không yên lòng. Vừa lúc dì ngươi tới, nói muốn đón ngươi về nhà ở. Nhà dì ngươi lớn lại rộng mở, lại chỉ có một mình Thanh Đại muội muội ngươi, ngươi đi, vừa lúc có thể làm bạn. Phương diện ăn ở, có dì ngươi chiếu ứng, ta mới có thể yên tâm."



Lúc này Dương Nguyên lại không lên tiếng trả lời, chỉ lắng nghe.