Điền Duyên

Chương 143 : Người quỷ tình chưa xong

Ngày đăng: 12:55 30/04/20


Sao Đỗ Quyên không biết như thế chứ, nhưng đoán không được ý tưởng của Dương gia.



Bỗng nhiên đưa đứa con nhặt được đi thư viện phủ thành đọc sách, là chân tâm muốn tài bồi hắn?



Nhất thời không nghĩ ra cũng không cần nghĩ, chỉ khuyên Phùng Thị nói sau giờ ngọ Dương Nguyên sẽ đi với dì hắn, không bằng các nàng đi ăn chút gì đó trước, sau đó canh giữ ở quan đạo bên cạnh, nói không chừng còn có thể gặp hắn thêm một lần nữa.



Phùng Thị lập tức gật đầu. Có thể nhìn nhi tử đương nhiên là được.



Vì thế hai mẹ con nhanh chóng đi.



Chờ cho các nàng rời đi, có hai người đi ra từ một góc phòng của cửa hàng. Đó chính là Trần Thanh Đại và nha hoàn của nàng.



Nàng muốn đi dạo nên mang theo nha hoàn đi, xem có thể mua đồ lưu niệm và thổ sản địa phương, làm quà cho các tỷ muội và bạn bè của nàng.



Đang đi đột nhiên nhìn thấy Tiểu Lục đi về phía sau núi.



Nàng ngạc nhiên nên đi theo, lại nhìn thấy hắn và Đỗ Quyên nói chuyện.



Chẳng biết tại sao, nàng kết luận Tiểu Lục thay biểu ca đến truyền tin cho nha đầu nông thôn kia. Ý nghĩ này làm cho nàng khó chịu.



Nhìn xa xa thấy Đỗ Quyên và Phùng Thị không có hành động gì đặc biệt, nàng liền nói với nha hoàn: "Đi, trở về."



Hai chủ tớ vội vàng đi về Dương gia, chặn Tiểu Lục ở ngay cửa.



"Đây là cái gì?"



Trần Thanh Đại chỉ vào  rổ trên tay Tiểu Lục hỏi.



Tiểu Lục vội nói: "Đây là tiểu... Vừa mua."



Hắn nói láo.



Trần Thanh Đại khinh miệt nhìn hắn một cái, nói: "Lấy đến cho ta xem một chút."



Tiểu Lục khó xử, không biết nên cho hay không.



Nhưng người ta không cho hắn thời gian do dự. Nha hoàn của Thanh Đại, gọi là Vân Phương đi tới giật lấy cái rổ, chủ động giở nắp đậy lên, đưa tới trước mặt tiểu thư, ý bảo nàng xem.



Thanh Đại ngắm một cái. đối với những túi giấy bao đồ ăn  kia không có hứng thú chút nào, lại cầm bức hoạ lên, "Đây là cái gì?"



Tiểu Lục vội nói: "Đó là của thiếu gia."



Nhất thời Trần Thanh Đại chua chát nhưng thầm khinh bỉ Đỗ Quyên. Nàng tận mắt chứng kiến Đỗ Quyên đưa những thứ này cho Tiểu Lục. Quả nhiên là chuyền cho biểu ca.




Nghĩ tới chuyện này, nàng nói với Phùng Thị: "Ta đi nói với hắn, ta và nương đến đưa hắn." Liền đuổi theo hướng chiếc xe ngựa.



Nàng ở trên núi đuổi theo. Xe ngựa chạy dưới chân núi.



Đuổi tới trước rìa núi, nương vào một khối núi đá dựng thẳng đứng, nàng cất cao tiếng hát:



Oh, my love, my darling



I"ve hungered for your touch, a long lonely time



And time goes by, so slowly and time can do so much     ...



Ôi, tình yêu của em, anh yêu dấu hỡi!



Em vẫn luôn khao khát cái vuốt ve của người



Một thời gian dài, cô đơn



Và thời gian trôi qua thật chậm



Và thời gian có thể làm thay đổi rất nhiều



Anh vẫn còn là của em chứ?



Em cần người yêu



...



Đây là bài hát tiếng Anh < Người quỷ tình chưa xong > (Unchained melody - không biết sao lại dịch ra như vậy, có lẽ là dựa vào nội dung truyện phim The ghost).



Tiếng hát trong trẻo trẻ con của Đỗ Quyên, quả thực khó lột tả được tình yêu sâu lắng tang thương của ca từ. Nhưng nàng lại hát ra thâm tình và đau thương, còn có vô tận khát vọng và không nỡ.



Trong xe ngựa, từ lúc Dương Nguyên bắt đầu nghe tiếng ca là biết Đỗ Quyên tới. Đây là giọng hát Đỗ Quyên.



Không hiểu sao, hắn cảm thấy là như vậy.



Ngưng thần lắng nghe, lại cùng hôm đó ở cửa tư thục nghe Đỗ Quyên gọi mình Lý Đôn, hắn có chút mờ mịt mà không phải là chấn động.



Hắn nghe không hiểu ca từ, làn điệu phong cách khác xa những ca khúc thường nghe. Sở học của hắn còn thấp không thể hiểu được.



Không cảm thụ được sự va chạm nội tâm cường liệt, lại nghe ra chút ưu thương và không nỡ.