Điền Duyên

Chương 144 : Gặp lại thì ngươi còn nhớ ta không?

Ngày đăng: 12:55 30/04/20


Hắn rất muốn xuống xe, lên núi nghe Đỗ Quyên hát, sau đó sẽ hỏi nàng hát cái gì.



Nhưng nhìn Trần Thanh Đại ngồi đối diện, lại nhịn xuống.



Trần Thanh Đại cũng nghe thấy tiếng ca, buồn bực hỏi: "Đây là ai, hát cái gì vậy? Sao lại cổ quái như thế?"



Nói xong vừa định vén màn xe lên, thò đầu nhìn lên núi.



Dương Nguyên không muốn nàng phát hiện Đỗ Quyên, càng không muốn nàng biết mình đang nghe nhạc, bởi vậy chặn lại nói: "Đừng nhúc nhích! Rớt xuống làm sao? Nghe cái gì cũng tò mò muốn xem, đoạn đường này ngươi cứ duỗi cổ ra thò đầu bên ngoài, cũng đừng thụt vào."



Nha hoàn Vân Phương nghe, bật cười.



Trần Thanh Đại xấu hổ trừng mắt nhìn nàng, mới nói với Dương Nguyên: "Ta chỉ muốn xem ai hát nha! Hình như là tiểu cô nương. Biểu ca..."



Dương Nguyên ngắt lời nàng, trầm khuôn mặt nhỏ nhắn nói: "Có gì hay mà nghe! Ngươi ngồi chung xe với ta, ta muốn khảo việc học của ngươi. Đem bài thơ này đọc trước đi, một hồi giảng cho ta nghe."



Trần Thanh Đại lập tức nhảy nhót tiếp nhận sách, cúi đầu học nằm lòng.



"Rất tốt!" Dương Nguyên nghĩ, "Cuối cùng có thể an tĩnh nghe khúc ca."



Nhưng đến cùng Đỗ Quyên hát cái gì chứ?



Trong lòng hắn vạn phần nghi hoặc.



Có phải vì đưa tiễn hắn không?



Khẳng định là thế, bởi vì tiếng ca có chút ưu thương.



Trong lòng hắn cũng không nỡ, lặng lẽ nhắm hai mắt lại...



Trên đỉnh núi, Đỗ Quyên vẫn hát, lặp lại lời ca, mãi đến lúc xe ngựa biến mất trong tầm nhìn, nàng mới ngưng lại, nhìn quan đạo nghĩ: "Gặp lại thì ngươi còn nhớ ta không?"



Phùng Thị đi tới, nghi ngờ hỏi khuê nữ: "Ngươi vừa hát cái gì vậy?"



Đỗ Quyên quay đầu, mỉm cười nói: "Là một đoạn trong bài hát. Hắn hát cho ta nghe. Ta hát như vậy, hắn sẽ biết là ta tới, cũng biết nương tới."



Nhất thời Phùng Thị lại bắt đầu kích động.



Đỗ Quyên lại khuyên nàng kiên nhẫn chờ, vừa kéo nàng đi xuống núi.
Cho nên, Đỗ đại tiểu thư liền lợi dụng bản thân áp chế tiểu dượng.



Quả nhiên, Nhậm Tam Hòa nghe xong lời này, vẻ mặt thận trọng hơn.



Hắn trầm ngâm một hồi mới nói: "Mấy ngày nay ta vừa lúc ở đây, trước tìm hiểu rồi nói. Nếu không biết rõ mà đã vội vã cùng Dương gia đòi người, vạn nhất bọn họ không nhận là không có đường cứu vãn."



Phùng Trường Thuận cũng gật đầu nói: "Ta cũng nói như vậy. Cho nên lúc đầu mặc dù trong lòng ta nghi hoặc, nhưng không gây lớn ra là vì nguyên do này. Các ngươi nghĩ đi, nếu Dương gia chịu trả nhi tử lại, sao không nói với người ngoài là đứa bé này là nhặt được, tội gì gạt?"



Đây cũng là nghi ngờ của Đỗ Quyên.



Ban đầu Dương gia không có con trai, còn có cái lý do thoái thác. Nay đều có con ruột, vì sao còn gạt? Chuyện này cũng không phải là chuyện xấu xa gì, nói ra người ta sẽ tán dương Dương gia làm việc thiện nữa.



Mọi người suy đoán một trận, không được kết quả, đành tạm thời bỏ qua.



Ngày hôm sau, quả nhiên Nhậm Tam Hòa đi ra ngoài nghe ngóng.



Trở về nói, từ lúc Dương gia đại phòng sinh con trai thứ hai, đối với Dương Nguyên thương yêu không bằng ban đầu. Lúc này đưa hắn đi phủ thành đọc sách, thấy là chuyện tốt, chỉ sợ có ý đồ khác.



Nhưng hắn nghĩ không ra, vì sao Dương gia không công khai thân thế của Dương Nguyên?



Chỉ cần công khai, sự tình sẽ đơn giản hơn nhiều.



Phùng Thị nghe nói xong lại khóc, cảm thấy nhi tử khẳng định không được cha mẹ nuôi thích, không biết bị tra tấn như thế nào nữa, có bán hắn ra ngoài hay không?



Đỗ Quyên vội an ủi: "Tiểu dượng nói "thương yêu không bằng ban đầu", đó là so với lúc ban đầu. Nói đệ đệ chịu khổ, ta thấy là không. Nương ngẫm lại đi, lúc chúng ta nhìn gặp hắn, quần áo trên người hắn, thức ăn, còn có tiểu tử đi theo, cũng không phải là không ai quản không ai hỏi tới."



Nhậm Tam Hòa gật đầu, nói đúng là như vậy.



Hắn nói: "Dương gia ghét bỏ hắn, việc này có thể nhờ vả. Chờ lần sau rời núi, ta đi phủ thành sẽ nhờ bằng hữu lưu tâm hắn. Đại tỷ không nên quá lo lắng, cứ coi như nhi tử ở bên ngoài đọc sách, thời điểm đến, nhi tử sẽ trở lại."



Phùng Trường Thuận gật đầu, nghiêm trang khuyên nữ nhi nói: "Em rể ngươi làm việc đáng tin cậy, ngươi nghe hắn là không sai. Nếu nóng vội, không nói Dương gia, ngươi có chết hắn cũng không nhất định chịu nhận ngươi. Trước mắt hắn đang là thiếu gia, dựa vào cái gì nhận ngươi một phụ nữ nông thôn làm nương? Không bằng chờ hắn lớn thêm một chút, hiểu chuyện hiểu đạo lý, chúng ta cũng chuẩn bị xong, rồi đem việc này nói ra."



Lời này đụng vào tâm khảm Phùng Thị, không phải nàng luôn luôn tự ti sao.



Bởi vậy nàng liên tục gật đầu, kiềm chế tưởng niệm bao năm qua xuống, toàn tâm toàn ý chờ nhi tử lớn lên.



Việc này tạm thời đặt xuống, mấy người an tâm an ý làm khách.