Điền Duyên
Chương 145 : Trong nhà nháo lên
Ngày đăng: 12:55 30/04/20
Cuộc sống Đỗ Quyên dạo này thật bay bổng. Mỗi ngày trừ bỏ ăn uống chơi đùa, thì chính là ăn uống chơi đùa, không gò bó không lo âu, còn có hai người chơi cùng nữa.
Phùng gia không ở riêng, bốn đứa con trai ở cùng một đại viện.
Người lớn đông đứa nhỏ cũng nhiều, thường có khắc khẩu, thậm chí có lúc đánh nhau đến quỷ khóc sói gào, nhưng không vì vậy mà sinh ra mâu thuẫn lớn. Bởi vì Phùng Trường Thuận rất có uy nghiêm, giỏi trị gia, có thể đè ép được.
Hắn đối với chuyện quản lý tài sản cũng thoáng. Trừ quy định đóng góp vào quỹ công, các con trai tự mình muốn làm cái gì cũng tùy ý, cho nên đám con trai con dâu đều không cảm thấy bị câu thúc, không ai muốn ở riêng.
Đỗ Quyên lấy làm kì.
Mấy ngày nay, nhiệm vụ của các mợ chính là chế biến món ăn.
Đỗ Quyên nhìn thấy ngứa tay, cũng làm mấy món ăn, mọi người đều nhất trí tán thưởng.
Nhưng bà ngoại không cho nàng làm nhiều, luôn đuổi nàng đi chơi, sợ nàng làm dơ xiêm áo trên người.
Chơi ngán, Nhậm Tam Hòa liền dạy nàng cưỡi ngựa.
Cuộc sống như thế, lẽ ra Đỗ Quyên nên vui đến quên trời quên đất mới đúng, cũng không biết vì sao nàng luôn bất an.
Dương Nguyên đi, nàng lập tức mất đi mục tiêu tới đây, trong lúc cấp thiết lại không thể có hành động, bởi vậy lòng không yên; Còn nữa, chuyện của Dương Nguyên tạm thời gác lại, chuyện trong nhà lại nổi lên.
Nàng rất nhớ thương Hoàng Tước Nhi, không biết chuyện của nàng thế nào rồi.
Nghĩ tới gia gia nãi nãi, lại cân nhắc Lão Thực cha và tỷ tỷ muội muội, Đỗ Quyên không thể bình tĩnh, trong lòng nàng gấp đến độ như bị mèo quào, hận không thể trở về thôn Thanh Tuyền ngay lập tức.
Trừ bỏ chuyện này, nàng còn nhớ thôn Thanh Tuyền nữa.
Trước mắt hiện lên bóng dáng Lâm Xuân, có chút tưởng niệm hắn.
Cũng thật quái, Lâm Xuân, Cửu Nhi, Hoàng Tước Nhi đều là tiểu hài tử, Đỗ Quyên ở chung với bọn họ cùng đùa giỡn cùng làm việc mà không cảm thấy ngây thơ nhàm chán. Nhưng nàng thật không có tinh thần chơi đùa với anh chị em bà con trong nhà.
Nhưng nương và tiểu di vài năm mới về nhà mẹ đẻ một lần, mỗi ngày cùng bà ngoại và các mợ vội ăn vội uống, nói nói cười cười, thân mật hòa hợp, nàng đích thực ngượng ngùng đòi về, chỉ có thể chịu đựng.
Dày vò đến tháng giêng 23, Cửu Nhi tới.
Đại ca hắn, Phúc Sinh cũng tới, còn có 2 đường thúc của hắn.
Giây phút nhìn thấy Cửu Nhi, Đỗ Quyên cảm thấy lòng sống lại.
"Cửu Nhi, sao ngươi lại tới đây? Có phải đến đưa thổ sản vùng núi không? Trên đường vẫn thuận lợi chứ? Trong nhà... thế nào?"
Chủ yếu là hắn không quá để bụng việc hôn nhân của Hoàng Tước Nhi. Nếu là đương sự là Đỗ Quyên, sợ là ngay cả nửa đêm hắn cũng phải chạy về.
Nhưng Đỗ Quyên sốt ruột hắn cũng nhìn ở trong mắt, cho nên hắn vẫn sẽ quản.
Đối với Hoàng lão cha và Hoàng đại nương, hắn đã sớm không thể nhịn được nữa.
Với tính tình trước kia của hắn, nghĩ cũng đừng nghĩ đã trừ khử 2 lão già này rồi.
Sở dĩ hắn không động thủ, không phải vì hắn thiện tâm, mà bởi vì Đỗ Quyên.
Hắn rất hiểu tâm tính Đỗ Quyên, nếu nàng biết hắn vì nàng mà giết người, nàng nhất định sẽ hoảng sợ, sẽ trách hắn; Lại nói, hắn còn có một dụng ý khác: lưu trữ bọn họ làm đá mài dao cho Đỗ Quyên.
Nếu Đỗ Quyên ngay cả nông dân mà đều không thể ứng phó nổi, vậy thì không được!
Bởi vậy Hoàng lão cha và Hoàng đại nương mới có thể sống sót.
Hơn nữa nói trước mắt, Nhậm Tam Hòa nhìn chằm chằm Đỗ Quyên hỏi: "Việc này ngươi có chủ ý gì?"
Đỗ Quyên hàm hồ nói: "Tạm thời còn chưa có chủ ý. Trở về gặp chiêu phá chiêu, binh tới thì đánh, nước tới đất chặn. Thiên hạ không có có gì không giải quyết được. Xe đến trước núi tất có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, trời sụp xuống có cột cao chống, ta thấp như vậy, ta sợ ai?"
Đang nghiêm trang khảo sát nàng, Nhậm Tam Hòa nghe nàng nói loạn một chuỗi dài, đầu tiên là ngạc nhiên, tiếp đó là muốn cười, lại muốn sầm mặt giáo huấn nàng không đủ nghiêm túc, nhưng biểu tình kia quá phấn khích.
Ông ngoại và các cậu mặc kệ, tiếng cười vang thiếu chút nữa xốc nóc nhà.
Bà ngoại đi ra, hỏi làm sao.
Đỗ Quyên vội nói: "Không có gì. Nương, mọi thứ đều thu thập xong?"
Phùng Thị nói: "Đều thu thập. Cũng không có gì nhiều, đồ mua đã sớm gói kỹ, chỉ thu xếp quần áo là xong, rất nhanh."
Nghe thế Đỗ Quyên mới yên tâm.
Thúy Nhi và các biểu tỷ muội không tha Đỗ Quyên, lôi kéo nàng nói dài nói ngắn.
Phùng Minh Anh nhìn mấy đứa cháu gái trong lòng vừa động, nói với Phùng bà mụ: "Nương, cho Tiểu Thanh các nàng cùng ta vào núi chơi mấy ngày đi. Nhà ta không nhiều người ít việc."
Nàng không có đứa nhỏ, bởi vậy đặc biệt thích chơi với cháu ngoại.
Đỗ Quyên cũng mời, nàng nhìn ra được các biểu tỷ muội đều muốn đi.