Điền Duyên

Chương 146 : Hoàng Lão Thực tiên trảm hậu tấu (1)

Ngày đăng: 12:55 30/04/20


Phùng Trường Thuận chen miệng nói: "Đợi ba bốn tháng nữa hãy đi. Ba bốn tháng nữa đi còn có thể hái chút lá trà, nhặt chút nấm, đào chút măng, vừa chơi lại có thể lấy chút thổ sản vùng núi, không tốt hơn sao?"



Tiểu thanh lập tức cao hứng nói: "Gia gia, đây chính là ngươi nói nha? Đừng đến lúc đó lại không cho chúng ta đi. Chúng ta cũng không chơi không. Đảm bảo chúng ta sẽ theo Đỗ Quyên lên núi, hái rất nhiều lá trà, nhặt thực nhiều nấm về."



Đỗ Quyên thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm sặc.



Nàng không nói gì nhìn đại biểu tỷ, thầm trách nàng lúc miêu tả sinh hoạt trong núi cho bọn họ nghe, giọng điệu khoa trương chút, thế nên các nàng cho rằng khắp núi đều là cây trà, khắp nơi đều có nấm mà tin tưởng nói "Rất nhiều" "Thực nhiều".



Đến lúc đó không lấy được nhiều như vậy, trong lòng có bị thất vọng hay không?



Đám người Phùng Trường Thuận giễu giễu nói: "Tốt! Gia gia chờ các ngươi nhặt "thực nhiều" nấm về. Không đủ thì đừng trở lại, đợi gom đủ mới đi về."



Mọi người đều cười.



Đại cữu Phùng Hưng Phát chỉ khuê nữ nói: "Ngươi làm như trên núi dễ lấy lắm sao? Cây trà sinh trưởng trên núi cao, một ngọn núi cũng không có mấy cây, cũng không phải đỉnh núi nào cũng có. Nấm cũng không phải khắp nơi đều có, phải tìm mới được. Có đôi khi đi hết một ngày cũng nhặt không được mấy cân."



Đại mợ Đỗ thị nói: "Các nàng đây là nhìn nhà người ta ăn đậu hủ nhăn răng nanh."



Đám người Tiểu Thanh nghe, lại thấy Đỗ Quyên mím môi cười trộm, mới hiểu được thực tế tàn khốc.



Nói giỡn một hồi đã đến lúc ăn cơm tối.



Đêm nay, Phùng bà mụ và 2 khuê nữ nói nhỏ đến nửa đêm mới ngủ.



Ngày hôm sau khi gà gáy hiệp đầu, Phùng gia đại viện đã thức dậy rửa mặt ăn cơm, cho gia súc ắn, buộc hành trang. Đợi chú cháu Lâm gia tới, lập tức sẽ lên đường.



Trời còn chưa sáng, chỉ có ánh trăng mờ nhạt trong sương sớm, phải đốt đuốc mới thấy đường.



Phùng bà mụ ôm Đỗ Quyên, lặp lại lời dặn dò trên đường phải cẩn thận, còn nói lúc rảnh rỗi lại đến chơi, thập phần không nỡ. Mấy cái mợ có cái gì đưa cái đó. Giày đưa vài đôi, đều là mấy ngày nay vội vàng làm, nói đường núi khó đi, đặc biệt mài đế giày, đưa giày thực dụng hơn thứ khác.



Đỗ Quyên cũng lưu luyến không rời, kêu bà ngoại và các mợ tháng 3 cùng các biểu tỷ vào núi, ở một tháng hãy trở về, cũng kịp xuân canh.



Mọi người đều đáp ứng.



Ông ngoại và các cậu đưa mãi đến lúc vào núi mới quay đầu.



Đến đến, Đỗ Quyên mang lòng chờ đợi. Lúc trở về, nàng lại nóng nảy, hận không thể một bước là về đến nhà mới tốt.



Trên đường, nàng đi cùng với Cửu Nhi, hhỏ giọng hỏi hắn nội tình.
Lại nhìn về phía Hoàng Lão Thực, nghe Lâm Xuân lời xong cảm thấy dũng khí gấp trăm lần, hóa thân làm đại trượng phu lẫm lẫm, muốn che bão táp từ cha mẹ cho vợ con.



Đầu não nóng lên, liền quên Phùng Thị chưa chắc sẽ đáp ứng cửa thân này.



Hoặc là nói, hắn cho rằng Phùng Thị khẳng định sẽ đáp ứng, có con rể bên cạnh dựa vào dưỡng lão, chuyện tốt này có thể không đáp ứng sao?



Cũng khó trách hắn xúc động, hắn thực luyến tiếc khuê nữ xuất giá.



Nhưng khuê nữ lớn, không gả cũng không được a, không thể giữ một đời.



Nhưng nếu Hoàng Tước Nhi gả cho Hạ Sinh, việc hôn nhân của Đỗ Quyên và Lâm Xuân cũng thành, 2 khuê nữ đều ở trước mắt, hắn không muốn cùng khuê nữ phân ra.



Còn có, tiểu khuê nữ Hoàng Ly còn nói nàng muốn chiêu phu nữa.



Cứ như vậy, ba cái khuê nữ trưởng thành đều ở trước mặt.



Ha ha, thật là tốt quá!



Nghĩ tới chỗ cao hứng, Lão Thực cha không tự chủ được nhếch miệng cười rộ lên.



Lâm Đại Đầu xem thần sắc, cùng vợ trao đổi ánh mắt, cảm thấy việc này không sai biệt lắm, thành!



Là nên thành, đêm dài lắm mộng a!



Lâm Xuân cũng không muốn trì hoãn, sợ có người đến, nến nháy mắt với Hoàng Ly.



Cuối cùng Hoàng Ly cũng mở miệng. Nhiệm vụ của nàng rất trọng đại đó!



Tiểu nữ oa ngửa đầu, ghé sát vào lỗ tai Lão Thực cha, nhỏ giọng mềm mại nói: "Cha, ngươi quên hỏi tỷ tỷ."



"A!" Hoàng Lão Thực kinh hô một tiếng, "Đúng, sao ta lại quên Tước Nhi. Đại Đầu ca, ngươi đợi đã, ta muốn hỏi Tước Nhi một chút."



Ôm lấy Hoàng Ly, vội vàng chạy về hướng phòng khuê nữ.



Lâm Đại Đầu nhìn bóng lưng hắn, vui vẻ lên tiếng.



Chuyến đi này nha, lúc trở về, Hoàng Tước Nhi chính là con dâu Lâm Đại Đầu hắn!