Điền Duyên

Chương 147 :

Ngày đăng: 12:55 30/04/20


Hoàng Lão Thực đi vào phòng khuê nữ đã thấy Hoàng Tước Nhi ngồi trên giường La Hán, một tay nắm chặt một cái đế giày, một tay nắm chặt kim, lại không se chỉ luồn kim.



Nhìn thấy hắn tiến vào, Hoàng Tước Nhi kinh hoảng nói: "Cha... Cha tới. Cha ngồi."



Hoàng Lão Thực thả Hoàng Ly xuống, ngồi xuống giường La Hán.



Hoàng Ly cởi giày bò lên giường, nằm bên người Hoàng Tước Nhi.



Hoàng Lão Thực nhìn cái giường sạch sẽ chỉnh tề, chỉ thấy như ngồi trên đống lửa.



Hắn vội vàng đứng dậy đi tới bên bàn tròn xách một cái ghế tròn lại đặt tại trước giường, ngồi lên mới thấy an ổn, mới hạ giọng nói với Hoàng Tước Nhi: "Tước Nhi, Đại Đầu bá bá ngươi đến cầu hôn, muốn đem ngươi hứa cho Hạ Sinh."



Hoàng Tước Nhi nhỏ giọng nói: "Ta... Ta nghe thấy được."



Hoàng Lão Thực vội hỏi: "Vậy ngươi có coi trọng Hạ Sinh không?"



Hoàng Tước Nhi muốn nói "Nguyện ý", nhưng không há miệng nổi, cúi đầu nhìn đế giày trong tay, nửa ngày không thốt ra một câu trả lời.



Hoàng Ly lo lắng, rõ ràng đã thoả thuận xong, đại tỷ còn ngần ngừ cái gì đây?



Nàng dùng tay khều khều Hoàng Tước Nhi, kêu lên: "Đại tỷ tỷ!"



Hoàng Tước Nhi đỏ mặt nhìn tiểu muội, thấy nàng nháy mắt với mình, vừa thẹn vừa hoảng, cảm thấy không có dũng khí để nói với cha là mình rất hài long cửa thân này.



Ai ngờ Lão Thực cha không nghe thấy khuê nữ trả lời, cho rằng nàng không bằng lòng, sợ ủy khuất nàng, vội vàng nói: "Tước Nhi không bằng lòng thì coi như xong. Cha đi nói với Đại Đầu bá bá ngươi."



Nói xong đứng dậy muốn đi.



Hoàng Tước Nhi vừa nghe nóng nảy, vội đưa tay giữ chặt cánh tay Lão Thực cha, hấp tấp nói: "Đừng! Cha, ta... Ta thích. Ta..."



Lão Thực cha vừa nghe khuê nữ nói vui vẻ, cao hứng, lại ngồi xuống.



Hoàng Tước Nhi đã nói ra được điều khó nói, cảm thấy không còn cố kỵ gì nữa.



Rồi nhớ tới lời nhắc nhở của Đỗ Quyên, trở nên kiên định hơn chút.



Lại nhìn tính tình của Lão Thực cha, nếu mình không chủ động nói rõ ràng, nói không chừng hắn sẽ làm việc này rối tung lên. Ngược lại tiểu muội Hoàng Ly rất thông minh nhưng còn quá nhỏ, rất nhiều chuyện không hiểu, không thể tùy cơ ứng biến.
Hoàng đại nương cười hì hì đáp ứng.



Diêm bà mối bỗng nhiên do dự hỏi: "Ngày mai đi ngươi sang bên kia?"



Hoàng đại nương kỳ quái hỏi ngược lại: "Không sang thì ta đi đâu?"



Diêm bà mối nghĩ cũng phải, nói: "Vợ Lão Thực không ở nhà đâu."



Nhắc tới con dâu cả Hoàng đại nương bực bội, bĩu môi nói: "Không ở nhà thì không ở nhà! Có chuyện của nàng sao?"



Diêm bà mối hiểu ý cười nói: "Cũng đúng, có lão nhân gia ngươi làm chủ là được rồi."



Nàng cho rằng Hoàng đại nương thấy Phùng Thị không ở nhà mới đồng ý cửa thân này, trực tiếp bỏ qua con dâu cả quyết định mọi việc vì cho nàng biết tay, nên không nói gì, chỉ mừng rỡ ngồi mát ăn bát vàng.



Diêm bà mối còn nói ngày 18, Hoàng Lão Thực nhất định phải đi.



Hoàng đại nương nghĩ, cháu gái định thân, đại bá cũng nên tới, liền nói đó là dĩ nhiên.



Vì thế, hai người cứ như vậy thoả thuận, ai nấy tự trở về chuẩn bị.



Đến ngày 18 tháng giêng, Hoàng gia rất náo nhiệt. Chẳng những rất nhiều thân thích thôn Cây Lê Câu tới, ngay cả khuê nữ Hoàng đại nương đã xuất giá nhiều năm, Hoàng Chiêu Đệ, cũng mang theo con trai cả Diêu Kim Quý tới.



Hoàng đại nương vội vàng kêu Tiểu Bảo đi gọi đại bá, cũng kêu Hoàng Tước Nhi và Hoàng Ly đến.



Hoàng Tước Nhi nghe nói xong, trong lòng đột nhiên bắt đầu khẩn trương.



Không muốn đi, lại chợt nghĩ, dù sao cha đã làm chủ đem mình hứa cho Hạ Sinh, ngay cả lễ đính hôn đều thu, nàng còn sợ gì?



Đi nhìn xem cũng tốt.



Nếu như không đi, quay đầu Lão Thực cha ứng phó không được, ra chuyện nữa thì không ổn.



Bởi vậy, nàng vừa phân phó Hoàng Ly chạy như bay đến cách vách, đem việc này nói cho Hạ Sinh và Lâm Xuân biết, vừa làm như không có chuyện gì, thu dọn một hồi.



Đợi Hoàng Ly trở về, ba cha con đi tới nhà bà nội.