Điền Duyên

Chương 150 : Nhị phòng Hoàng gia bị nhục

Ngày đăng: 12:55 30/04/20


Trong sân Hoàng gia, người lớn đang thì thầm, nghe lời này đồng loạt ngẩng đầu.



Thì ra là Diêm bà mối tới, phía sau là Thạch gia, có cha mẹ Thạch Phiến và Thạch Phiến, cầm gùi kéo rổ, phía trên phủ kín bằng vải đỏ. Mỗi người đều mang đầy vẻ vui mừng.



Mọi người giật mình, đây là tới đính hôn với Đại Nữu.



Việc này tối qua mọi người mới nghe hai cụ Hoàng gia nói, bởi vậy bất giác kinh ngạc.



Nhưng đợi đã, bà mối kia nói cái gì?



Hoàng đại nương còn chưa nghe rõ, cho rằng Diêm bà mối nói là đại nhi tử không gật đầu, bọn họ là gia gia nãi nãi  không thể một mình làm chủ đem cháu gái hứa cho người khác. Nàng tưởng nói đến chuyện hứa hôn của Diêu Kim Quý và Điền Tử, lòng đang trên lửa, cả giận nói: "Hắn không ở cũng hứa như thường! Cháu gái lão nương muốn hứa cho ai thì hứa cho người đó!"



Hoàng Chiêu Đệ cũng không nghĩ nhiều, vội vàng khuyên Hoàng đại nương: "Nương, bớt nóng. Trước hết mời Diêm thím đi vào, giải quyết chuyện này trước."



Hoàng đại nương cũng hiểu được nặng nhẹ, huống hồ người Thạch gia còn nhìn nên gật gật đầu.



Ai ngờ Diêm bà mối lại gấp, cho rằng Hoàng Lão Thực không đáp ứng việc hôn nhân với Thạch gia, cho nên Hoàng lão cha và Hoàng đại nương đuổi đánh con trai, bây giờ còn muốn lướt qua đại nhi tử giúp cháu gái định thân.



Vậy thì làm sao mà được chứ?



Đây không phải là kết thân mà là kết thù.



Vốn việc này đã gạt Phùng Thị, nếu Hoàng Lão Thực cũng không gật đầu, nàng sợ tương lai hai người này không chịu nhận lời.



Cho nên, nàng lắc lư cái eo bép phì đến trước mặt Hoàng đại nương, khuyên nhủ: "Đại nương, có lời gì thì từ từ nói, nên mời Lão Thực tới đi. Vợ hắn không ở nhà, nếu hắn cũng vắng mặt, thì không thích hợp đâu!"



Hoàng đại nương nghe xong không kiên nhẫn, thầm nghĩ ngươi thật là "bắt chó đi cày", xen vào việc của người khác. Ngươi chỉ cần quản cửa thân của Đại Nữu thì tốt rồi, nhìn chằm chằm vào khuê nữ lão Đại gia làm gì chứ?



Bởi vậy phất tay nói: "Mặc kệ hắn, chúng ta vội chuyện của chúng ta. Chuyện nhà của lão Đại lát nữa lại nói, đã có ta và cha hắn làm chủ."



Diêm bà mối hồ đồ, nói: "Đã đến trước mặt rồi còn chờ gì nữa? Đợi lúc nào mới đi? Lão Đại không ở đây, Thạch gia không thể yên tâm."



Hoàng đại nương phát hỏa, nói: "Thạch gia không cưới khuê nữ của hắn, cần hắn tới làm gì?"



Trong lòng Diêm bà mối cảm thấy không ổn, hỏi thẳng: "Tước Nhi không phải là khuê nữ lão đại nhà các ngươi sao? Đây là chuyện gì?"



Hoàng đại nương cũng cảm thấy không ổn, mờ mịt hỏi: "Tước Nhi thì dính líu gì?"


Trong phòng bếp, Đại Nữu nghe chân tướng "ô ô" khóc.



Nàng muốn trốn về phòng, nhưng đi ra phải đi ngang hành lang, nhất định sẽ bị mọi người thấy, đành phải ở sau cánh cửa phòng bếp không dám động.



Bếp lò đỏ hồng ánh lửa giờ đã nguội lạnh.      



Phượng Cô hít một hơi thật sâu, suy tư tìm biện pháp ứng phó cứu vãn.



Thấy Hoàng lão cha quát Hoàng đại nương: "Kêu nàng cút!"



Tinh thần Hoàng đại nương phấn chấn, còn muốn tranh cao thấp với Diêm bà mối, đột nhiên bị tiếng gầm chấn hôn mê, nhất thời không biết sao.



Phượng Cô đi tới, cười níu cánh tay Hoàng đại nương, nói: "Nương, đừng ồn. Việc này cũng không thể trách Diêm thím, không phải là hai bên hiểu lầm sao."



Mọi người nghe xong lời này kinh ngạc không thôi, ngạc nhiên tự hỏi sao nàng không tức giận.



Hoàng đại nương đằng đằng sát khí nói: "Ngươi quá hiền lành! Sao không trách nàng..."



Phượng Cô giành trước ngắt lời nàng, nói tiếp: "Nương, con dâu nói vài câu, lão nhân gia ngươi nghe xong cũng đừng có sinh khí: tối qua các ngươi nói chuyện này, trong lòng ta không quá hài lòng. Nhưng ta và lão nhị quen hiếu thuận, luôn nghĩ trưởng bối nói một là một, nói hai là hai, nửa điểm không dám phản đối, không giống nhà người ta không để ý tới lời cha mẹ nói. Kỳ thật sáng nay lòng ta bối rối, muốn tìm cơ hội nói với nương, không muốn kết cửa thân này. Hiện tại thì tốt rồi, Diêm thím nói bỏ qua chuyện này, trong lòng ta không biết có vui vẻ bao nhiêu."



Nói xong, lại chuyển về hướng Diêm bà mối cười nói: "Thật làm khó Diêm thím. Đại Nữu nhà ta ăn nói vụng về thật thà, chỉ biết làm việc, cũng không ra cửa, không giống con gái người ta nói ngọt biết dỗ người, cũng khó trách Thạch gia không xem trọng. Ta cũng thấy Đại Nữu không xứng với Thạch Phiến lắm. Đại Nữu nhà ta chỉ thích hợp tìm những người bổn phận, lo lắng sinh hoạt. Sáng rọi như Thạch Phiến đây thì không xứng với. Cũng may việc này là hiểu lầm, hai nhà chúng ta không cần lo lắng."



Mọi người nhìn đứa con dâu này, quả thực bội phục muốn chết.



Lời nói này chà đạp đại phòng Hoàng gia, nói ca tẩu không nghe lời cha mẹ nói, nâng vợ chồng mình lên; còn dẫm lên khuê nữ đại phòng, nói các nàng lỗ mãng chiêu ong dẫn bướm, nâng lên Đại Nữu; còn dẫm Thạch Phiến một cước, nói hắn không đủ bổn phận, không xứng với Đại Nữu hiền lành biết lễ.



Cuối cùng, cửa thân này là sự hiểu lầm nàng rất cao hứng, cầu còn không được đâu.



Thạch Phiến và cha mẹ nghe xong sắc mặt phát đen.



Tuy bọn họ không muốn cưới Đại Nữu, nhưng không thể làm cho chuyện nát bét.



Hoàng lão Nhị nhìn vợ, vui sướng vừa lòng, cũng không tức giận nữa, cũng không kêu người cút, còn đi theo làm bộ khuyên giải cha mẹ.



Diêm bà mối cười khan nói: "Đúng vậy. Đại Nữu là cô gái tốt. Chỉ là Thạch Phiến coi trọng Tước Nhi..."



Phượng Cô vội vàng nói: "Tước Nhi có thể làm người thích, khó trách Thạch Phiến thích. Con trai thích Tước Nhi không chỉ một đâu, ở đây còn có vài người. Đại nương mau cầu thân đi, chậm coi chừng giành nhau đánh bể đầu."