Điền Duyên

Chương 151 : Không chết không thôi

Ngày đăng: 12:55 30/04/20


"Ha hả..."



Phượng Cô mới nói xong, chợt nghe một trận cười truyền đến.



Mọi người nhìn theo tiếng cười, thì ra là Lâm Xuân và Cửu Nhi, cao cao ngồi trên đầu tường viện phía đông  Hoàng gia, vẻ mặt khinh thường nhìn đám người liên can trong viện.



Mặt Lâm Xuân hướng vào trong viện, hai tay chống trên đầu tường, hai chân đạp lúc ẩn lúc hiện. Cửu Nhi ngồi ôm gối trên đâu tường, cũng không biết hắn ngồi ổn như thế nào, nhưng bộ dáng thực thoải mái. 



Thấy mọi người nhìn qua, Cửu Nhi hỏi Lâm Xuân nói: "Ngươi cười cái gì?"



Lâm Xuân hai mắt nhìn trời, ra vẻ như thấy rõ thiên cơ, nói: " Hèn chi Đỗ Quyên các nàng moi tim moi phổi hiếu kính gia gia nãi nãi đều không được tốt, thì ra có một tiểu thẩm như vậy chuyên môn châm ngòi ly gián, sau lưng nói xấu cả nhà người ta, ngay cả cháu gái cũng không buông tha."



Cửu Nhi nghi ngờ nói: "Người phụ nữ này nhìn rất hiền lành."



Lâm Xuân nói: "Ngu ngốc! Người hai mặt ngươi nhìn không ra?"



Cửu Nhi gật đầu nói: "Cũng đúng. Trước mặt nhiều người như vậy cũng dám dở trò, sau lưng thế nào càng không cần suy nghĩ."



Hai thiếu niên coi người trong viện như không khí, nghị luận phân tích nhân phẩm Phượng Cô, mọi người nghe vừa kinh ngạc vừa buồn cười.



Bên dưới tường viện còn có thiếu niên tò mò hỏi nội tình nữa.



Lâm Xuân dĩ nhiên là có gì nói đó, nói mãi không ngừng.



Từ miệng hắn, đại phòng Hoàng gia mặc dù bị cha mẹ ghét bỏ, hiếu kính như thế nào cũng bị mắng, đều do Phượng Cô, con dâu út này châm ngòi. Nàng chính là cây quậy phân.



Phượng Cô xấu hổ mặt tái đi.



Nàng không phải là bà ba hoa, rất ít trước mặt người nói ba nói bốn, đề cập tới đại phòng ngôn ngữ càng cực kỳ cẩn thận. Hôm nay thật sự là quá giận, dựa vào cái gì đại phòng gây chuyện hại khuê nữ nàng chịu nhục? Cho nên nàng liền ác độc dẫm đại phòng mấy đá.



Ai ngờ chưa kịp thống khoái đã bị Lâm Xuân và Cửu Nhi hung hăng đánh vào mặt.



Đáng giận là đánh vào mặt mà không thể hoàn thủ.



Trước mặt mọi người, nếu nàng cùng 2 đứa trẻ lý luận đôi chối, tranh thua mất mặt, tranh thắng cũng không có gì hãnh diện, chỉ làm cho người xem chê cười thêm. Nhưng không thèm nhìn thì vẫn mất mặt, bởi vì Lâm Xuân và Cửu Nhi không phải là đứa nghịch ngợm chỉ biết gào to, lời nói ra rất sắc bén, người xem náo nhiệt cũng không phải là kẻ ngốc.



Cho nên, nàng cứng người một chỗ không thể tiến thoái, sắc mặt cực kỳ khó coi.



Hoàng lão Nhị tức giận đến phát run, vọt tới bên tường viện, chỉ lên đầu tường mắng: "Cút xuống đi! Đồ không gia giáo, chạy đến nhà người ta giương oai. Ta tìm cha ngươi nói chuyện!"
Vợ Đại Đầu phát hỏa: "Đây là lời của người nói sao?"



Lâm Đại Đầu tỉnh lại, nói: "Tim hắn đã sớm đen, không phải là người!"



Lời này lại làm cho người Hoàng gia mắng thêm một trận.



Hoàng lão cha lại không xen mồm, nhưng mọi người đều có thể từ trên mặt hắn nhìn ra quyết tâm của hắn, dù chết cũng sẽ không để cháu gái vào cửa Lâm gia.



"Lâm Đại Đầu, ngươi đang làm gì đó?"



Một tiếng gầm lên từ cửa viện truyền đến.



Đại gia theo tiếng kêu nhìn lại, thì ra là Lâm lý chính vội vàng đuổi tới.



Lâm Đại Đầu vội nghênh đón, đem chuyện Hoàng lão cha bức đại nhi tử như thế nào nói ra.



Lâm lý chính chán ghét quét mắt nhìn Hoàng lão cha, lại thu hồi ánh mắt, đối với cháu mắng: "Ngươi nhàn rỗi quản chuyện thiên hạ! Cho dù người ta đánh chết nhi tử, ta theo quy củ báo quan là được, ngươi chạy đến nơi này làm cái gì? Còn chưa cút trở về!"



Lâm Đại Đầu vội vàng nói: "Đại bá, là như vậy..."



Hắn hai ba câu đem chuyện định thân với Hoàng gia và chuyện lão cha muốn từ hôn nói.



Lâm lý chính không nhịn được nói: "Không đáp ứng coi như xong. Nhi tử Lâm gia ta còn sợ cưới không được vợ?"



Lâm Đại Đầu vội la lên: "Đại bá, Hạ Sinh đã cùng Tước Nhi định thân."



Vợ hắn cũng cuống quít gật đầu phụ họa.



Lâm lý chính kinh ngạc hỏi: "Vừa không đáp ứng, sao lại định thân?"



Lâm Đại Đầu thấy hắn nghe không hiểu, vội nói từ đầu, đem chuyện đã xảy ra đều nói hết.



Lâm lý chính giờ mới hiểu được, nên cười lạnh: "Trở về! Có gì hay mà nói? Nên gấp là người ta! Nếu thu lễ đính hôn của Lâm gia ta, quản con của hắn là ai, là Thiên Vương lão tử tới, cũng đừng nghĩ từ hôn! Ngươi chỉ quản về nhà. Ta cũng muốn nhìn xem: Lâm gia ta không đáp ứng từ hôn, ai dám lấy Hoàng Tước Nhi!"



Nói xong lại nhìn đám con cháu vung tay lên, quát to: "Đều bò trở về cho ta!"



Sau đó, hắn liền chắp tay sau lưng cũng không quay đầu lại, đi.