Điền Duyên

Chương 152 : Xâm chiếm khuê phòng

Ngày đăng: 12:55 30/04/20


Lâm Đại Đầu nhanh chóng nhìn đám người Thu Sinh nói: "Đi, đều đi!"



Hộc hộc... đảo mắt cả nhà đi không còn một mống, cũng không nói một tiếng với Hoàng gia.



Người xem náo nhiệt cũng an tĩnh lại, biết Lâm lý chính sinh khí.



Sắc mặt người Hoàng gia rất khó coi. Bây giờ bọn họ mới nghĩ tới, việc này không chỉ là chuyện nhà của Hoàng gia, mà còn liên lụy đến Lâm gia. Cho dù Hoàng lão cha bắt ép đại nhi tử đồng ý từ hôn, Lâm gia không đáp ứng cũng vô dụng.



Song phương không nhường một bước, cứ giằng co không chết không ngừng!



Chẳng lẽ chỉ có Hoàng Tước Nhi chết mới có thể chấm dứt sao?



Diêm bà mối và Thạch gia kinh tâm động phách, thẳng nuốt nước miếng, tuy tức cành hông nhưng còn dám nói cái gì nữa. Huống chi bọn họ đến sau Lâm gia một bước, gây nữa cũng vô dụng, nên nhẫn nhịn rời đi.



Người xem náo nhiệt cũng đều giải tán, vừa đi vừa thấp giọng bàn tán.



Sau khi trở về còn kể cho người nhà nghe, thời khắc chú ý động tĩnh Hoàng gia và Lâm gia, chờ đợi xem sự tình phát triển.



Sau ồn ào, người Hoàng gia đều về phòng.



Trong nhà chính, Hoàng lão cha ngồi tại bên bàn, gương mặt già nua đầy vẻ bất bình như oán cừu sâu đậm. Hoàng đại nương khóc lóc quở trách kể lể với tẩu tử và em dâu, nói đại nhi tử chính là ma tinh trong mệnh của nàng, con dâu cả và các cháu gái chuyên môn đến gây họa cho nàng... Phượng Cô cũng không nấu cơm, ở trong phòng an ủi Đại Nữu.



Hoàng Tiểu Bảo thấy vẻ mặt gia gia rất kiên quyết không chịu thua, tai nghe nãi nãi  khóc kể, đại cô lải nhải khuyên giải an ủi, mọi người mồm năm miệng mười nghĩ kế, lửa trong lòng từ từ bành trướng lên.



Hắn dùng sức áp lửa giận xuống, rốt cuộc không đè ép được, gầm rú lớn lên: "Mở to mắt nói dối, các ngươi không thấy thẹn sao? Đại bá không phải là con ruột nãi nãi có phải không?"



Mặt Hoàng đại nương đầy lệ, ngạc nhiên ngẩng đầu.



Hoàng lão cha cũng không thể tin nhìn về phía cháu trai.



Hoàng lão Nhị kinh hoảng mắng: "Tiểu Bảo, ngươi mê sảng hả?"



Đám người Tiểu cữu cũng đều kinh ngạc nhìn Tiểu Bảo.



Tiểu Bảo hai mắt đỏ hồng, ha hả cười thảm nói: "Ta điên rồi! Suốt ngày nghe các ngươi nói đại bá và đại bá nương thứ này không tốt, thứ kia không tốt, nhưng mắt ta không mù. Ta thấy Đỗ Quyên các nàng đưa này đưa kia đến đây, đưa đồ các ngươi còn mắng, rồi muốn các nàng làm thế này thế kia. Nay còn muốn nhúng một tay vào việc hôn nhân của Tước Nhi tỷ tỷ. Ta cảm thấy mất mặt! Mất mặt! Mất mặt!!!"



Hắn siết chặt quả đấm, gầm thét hô liên tiếp ba lần "mất mặt", như muốn phát tiết hết nỗi nhục mà đám thiếu niên đã cười nhạo hắn lúc nãy.



Thanh âm bén nhọn, chấn động đến mức mắt Hoàng đại nương và Hoàng lão cha nổ đom đóm, đầu óc ong ong, lửa giận trong lòng bốc cao vạn trượng!
Hoàng Tước Nhi không nắm tay nàng, nắm Hoàng Ly về phòng của mình.



Đẩy cửa ra lập tức hoảng sợ, nhìn thiếu niên tựa vào đầu giường, hơi giật mình nói không ra lời.



Diêu Kim Quý đang nghiêng mình trên giường của biểu muội, tay cầm quyển sách đọc. Nghe động tĩnh ngẩng đầu nhìn lên. Là Hoàng Tước Nhi bước vào, hắn vội ngồi thẳng lên, sắc mặt ửng đỏ, ngượng ngùng hô: "Tước Nhi muội muội trở lại."



Hoàng Tước Nhi đảo mắt khắp phòng: giường La Hán có nhiều nếp nhăn, mấy cái gối đầu và chăn lung tung chất đống; trên bàn tròn bày chén trà, trái cây, dưới đất còn có vỏ dưa; bàn trang điểm bày rất nhiều sách, đều lục từ ngăn tủ ra...



Không thể dễ dàng tha thứ nhất là, thiếu niên kia nằm trên giường tỷ muội các nàng, trên người đắp chăn của Đỗ Quyên...



Nàng chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, vừa xấu hổ, lại không biết ứng đối thế nào, chỉ nghiêm mặt hỏi: "Ai cho ngươi vào?"



Diêu Kim Quý vội nói: "Ta nhàn rỗi, muốn tìm vài cuốn sách xem..."



Hoàng Ly bén giọng ngắt lời của hắn: "Ngươi lục tủ nhà của ta? Còn ngủ giường của ta! Ngươi không biết xấu hổ! Ngươi cút ra!"



"Cha ——" nàng khóc hề hề kêu cha, chạy ra bên ngoài, "Ngươi xem người này, ngủ trên giường của ta và tỷ tỷ, còn lén lục đồ của chúng ta, còn ăn vụng đồ của chúng ta, làm phòng thất loạn bát tao. Cha —— "



Lão Thực cha đang chịu thẩm vấn, thình lình nghe lời này, liền luống cuống, "Ai? Ai trộm đồ?" Lập tức đứng dậy, hai ba bước chạy vào phòng khuê nữ.



Hoàng Chiêu Đệ ở phía sau vội hô lên: "Lão Thực, là cháu ngươi."



Hoàng Lão Thực nhìn thấy Diêu Kim Quý bận rộn xốc chăn lên bước xuống giường mặc áo khoác, tức giận đến mặt đỏ lên, giận không kềm được.



Hắn là Lão Thực, cũng hiểu được này nam nữ hữu biệt.



Ngoại sanh thì làm sao?



Ngoại sanh có thể ngủ trên giường của khuê nữ hắn?



"Ai cho ngươi vào phòng này?"



Lão Thực cha hét lớn một tiếng, nổi giận.



Hoàng lão cha và Hoàng đại nương nghe xong giật mình, vội vàng chạy tới.



Thấy tình hình như vậy, Hoàng đại nương cũng có chút xấu hổ, lại không muốn mắng cháu ngoại, nhớ tới hình ảnh đại nhi tử cúi đầu, nên khiển trách: "Hô cái gì? Cháu ngươi không thể ngủ giường này? Hắn là người sạch sẽ nhã nhặn như vậy, còn có thể làm ô uế giường các nàng sao?"