Điền Duyên

Chương 158 : Tiểu Bảo xuất đầu

Ngày đăng: 12:55 30/04/20


Phượng Cô cười lạnh nói: "Chất nữ muốn tính sổ gì?"



Đã biết nàng không dễ dàng nói chuyện mà.



Đỗ Quyên nói: "Muốn tính nhiều lắm. Tiểu thẩm không biết chứ, dựa theo luật pháp Đại Tĩnh ta, phàm sản nghiệp tổ tiên trong nhà đều do đích tôn kế thừa, làm quan tước vị cũng như vậy. Nói cách khác, nhà cũ bên kia hẳn thuộc về nhà ta. Đây là một."



Nàng ngừng lại, liếc mắt nhìn tiểu thúc tiểu thẩm, quả nhiên sắc mặt thay đổi.



Nhẹ nhàng cười, nàng nói tiếp: "Thứ hai chính là tiểu thúc phải đem hiếu kính năm rồi bù thêm cho gia gia nãi nãi. Liền chiếu theo hiếu kính hàng năm của nhà ta cho gia gia nãi nãi, sau này hàng năm cũng phải đưa như vậy."



Phượng Cô cả giận: "Gia gia nãi nãi ngươi ăn ở chung với chúng ta, còn muốn bù cái gì? Ngươi mới bây lớn đã biết tính kế..."



Đỗ Quyên không để nàng nói xong, ngắt lời nói: "Tại sao là tính kế? Tiểu thẩm đừng nói với ta là mấy năm nay các ngươi nuôi gia gia nãi nãi. Thật là cười chết người! Gia gia như một tráng niên giúp các ngươi làm ruộng. Nãi nãi  giúp các ngươi giặt đồ nấu cơm còn trông con. Tự bọn họ nuôi sống bản thân còn đủ, còn không tính những thứ nhà ta hiếu kính cho gia gia nãi nãi. Tiểu thúc tiểu thẩm các ngươi nói đi, nhiều năm như vậy các ngươi buôn bán lời bao nhiêu? Đã giúp các ngươi làm nhiều như vậy, phút cuối cùng già đi, các ngươi một cước đá 2 lão ra, còn nói với bên ngoài mình có bao nhiêu hiếu thuận."



Nàng rồi hướng về Tam thái gia nói: "Người ta đều nói tỷ muội chúng ta có thể làm. Việc này còn không phải là bị bức. Khi còn nhỏ, không có người quản chúng ta, ta và tỷ tỷ mới ba bốn tuổi đã bắt đầu làm gia vụ nấu cơm. Thái gia gia ngươi nói, tiểu thúc có nên đem lợi nhuận mấy năm nay bỏ ra không?"



Tam thái gia và Tứ thái gia đều nói không ra lời.



Phượng Cô đã sớm biết Đỗ Quyên không giống con nít, lại không nghĩ rằng nàng có thể tính sổ cẩn thận rõ ràng như thế, vẻ mặt lúc đỏ lúc trắng.



Nhưng nàng cũng không đơn giản, cười lạnh nói: "Ngươi, một đứa nhỏ, không đương gia sao biết củi gạo quý. Ngươi chỉ thấy gia gia nãi nãi ngươi được những thứ kia, sao ngươi không ngẫm lại, 2 lão theo chúng ta qua, nhân tình lui tới, tiêu phí lớn biết bao nhiêu? Không nói khác, lấy thân thích Cây Lê Câu so ra. Hàng năm bọn họ đến, chủ yếu là ở bên kia hay là ở nhà ngươi, ngươi hiểu rồi chứ?"



Đỗ Quyên nói: "Ta không đương gia? Tiểu thẩm chưa nghe nói qua "Trẻ nhà nghèo sớm đương gia" sao? Tuy ta nhỏ, nhưng trướng ta biết rất rõ."



Nói xong xoè ngón tay tính nói: "Nhân tình lui tới, nhân tình lui tới, có đi thì có đến. Ngươi nói là tiêu phí, thu vào ngươi không thấy à? Không nói cái khác, hàng năm các ngươi đi Cây Lê Câu, ở một lần là rất nhiều ngày, không phải cữu gia gia bọn họ cũng chiêu đãi các ngươi sao? Nhà ta không có ai đi. Cứ tính cha ta đi, nhiều lắm ngày hôm sau sẽ trở lại. Cữu gia gia bọn họ đến, chúng ta cũng giống vậy thỉnh bọn họ ăn cơm. Bình thường thân thích Cây Lê Câu có việc vui, theo nãi nãi  phân phó, một nhà chúng ta đều đưa lễ. Nhà ta ngay cả khi sinh Hoàng Ly, nương ta ngại phiền toái nên không làm tiệc đầy tháng. Những món lễ đó có thể nói là có đi không có về..."



Chút việc đó, Đỗ Quyên đã ở trong căn nhà nghèo khó này bằng ấy năm,  nàng có thể không rõ ràng sao?



Hai người đối mặt tỉ mỉ tính sổ, nói rõ rang từng món từng món, người ngoài xem náo nhiệt nghe được mùi ngon.



Hoàng đại nương nghe Đỗ Quyên nói lễ nhà nàng đều "Có đi không có về", há mồm muốn mắng "Ai kêu nương ngươi ngại phiền toái không mời khách ". Nhưng con dâu út đẩy hai cụ ra ngoài, chọc giận nàng nên nàng nhịn, không muốn giúp con dâu út nói chuyện, lạnh lùng nhìn nàng và Đỗ Quyên.
Nãi nãi không thừa nhận hiếu tâm của Phùng Thị, nàng càng muốn đề cao nương.



Muốn cho bà hiểu là: nếu không có cha mẹ, tỷ muội các nàng sẽ không hiếu kính.



Khí huyết Hoàng lão cha cuồn cuộn một lần nữa.



Hoàng Tiểu Bảo nhịn không được kêu lên: "Gia gia!"



Hiển nhiên Hoàng Tiểu Bảo không tán thành hắn liều mạng chống đối, vừa đỡ hắn đứng lên.



Hoàng lão cha nhìn cháu trai cả, trong lòng cảm động nhưng rất thần kỳ không lên tiếng, cũng không cố chấp quỳ, nhân thể đứng lên.



Ngay cả Hoàng lão Nhị cũng không lên tiếng, vui mừng nhìn nhi tử.



Phượng Cô rất thức thời nói: "Nương và cha nên nghe Tiểu Bảo."



Lại chuyển vấn đề sang cho nhi tử làm.



Nhi tử trưởng thành chững chạc như người lớn, bản thân có chủ ý riêng, nàng càng cao hứng. Nàng lại hối hận vừa rồi không nên mắng tỷ muội Đỗ Quyên "quyến rũ người", phá huỷ hình tượng của mình, không chừng ảnh hưởng tới con mình trước mặt người khác không ngóc đầu lên được, bởi vậy lúc này kiệt lực bổ cứu.



Nàng nhìn Phùng thị đang tựa vào cửa phòng, không khỏi đắc ý nghĩ: "Khuê nữ ngươi lại có thể làm thế nào? Tương lai còn không phải là gả cho người. Con ta đã thành tài, đương gia xử lý công việc. Hừ! coi ngươi già đi sẽ trông cậy vào ai, còn thật cho rằng có thể dựa vào con rể sao!"



Nhà Hoàng Lão Thực không có ý kiến gì với đề nghị  của Đỗ Quyên.



Bởi vậy, cuộc phân tranh này do hai tiểu hài tử nói hai ba câu là kết thúc.



Nhưng là, có người lại không cam lòng.



Diêu Kim Quý thấy Đỗ Quyên không nhận gia gia nãi nãi, cũng không đáp ứng định thân với mình, vừa thất lạc vừa không phục. Lại thấy biểu đệ Tiểu Bảo nổi bật được mọi người tán thưởng, hắn ỷ vào trong bụng có chút nước mực (= có chữ nghĩa), cũng muốn khoe khoang một phen, bởi vậy cũng đi ra.