Điền Duyên

Chương 172 : Tâm tư

Ngày đăng: 12:56 30/04/20


Rời núi đến cửa thôn, Lâm Xuân dừng chân lại, nói với Cửu Nhi: "Ngươi đến khiêng đi. Ta không tiện đường, đỡ phải chạy."



Cửu Nhi hết cách, lại một phen ép buộc, đem con mồi treo trên cáng, cùng Đỗ Quyên, Lâm Xuân nói lời từ biệt xong, khiêng Hòe Hoa đi.



Hòe Hoa nhìn Lâm Xuân đưa tay cầm hết toàn bộ đồ của Đỗ Quyên, cười nói với nàng, trong lòng đột nhiên thất lạc.



Nàng không nghĩ tới Lâm Xuân thế nhưng không tiễn nàng về nhà.



Trong những người này chỉ có hắn là tay không, không phải nên đưa nàng sao?



Không tiện đường?



Là bởi vì không tiện đường, cố ý đưa nàng mới có vẻ tình thâm ý trọng.



Nhưng sự thực hiển nhiên, hắn không muốn "cố ý" đưa nàng, để Cửu Nhi thuận tiện đưa đi, còn nói đỡ phải hắn tới lui một chuyến...



"Đúng rồi, ta và hắn không thân quen, hắn không tiện đưa đi." Hòe Hoa nghĩ, "Đợi quen thuộc, hắn sẽ không như vậy."



Nàng vì mình tìm một lý do "thỏa đáng", tiếp tục suy nghĩ thêm lý do khác, tỷ như hắn không có phương tiện tới nhà mình, tỷ như sợ người nhìn thấy nói nhảm làm hư thanh danh của nàng...



Một đường suy nghĩ, bất tri bất giác đã đến nhà.



Nương Hòe Hoa thấy khuê nữ bị thương, cực kỳ hoảng sợ; lại thấy Cửu Nhi tự mình đưa nàng trở lại, vui mừng quá đỗi. Vẻ mặt kinh quái nàng hỏi khuê nữ bị thương thế nào, vừa nhiệt tình tiếp đón Cửu Nhi và một thiếu niên khác cùng khiêng cáng vào ngồi xuống uống trà, muốn giữ bọn họ ăn cơm chiều, lại lo tới nồi rau đang xào dở, hận không thể phân thân.



Cửu Nhi và thiếu niên kia đều vẫy tay cáo từ, nói việc nhỏ không đáng cảm tạ.



Hòe Hoa bị Cửu Nhi đỡ đến ngồi trên ghế, thấy thế đối với nương cau mày nói: "Nương, đồ ăn muốn khét kìa, ngươi mau vào coi đi. Đều chung một thôn, nói lời khách khí làm cái gì!"



Nương Hòe Hoa bị nhắc nhở, vội vàng chạy vào phòng bếp.



Hòe Hoa gọi Cửu Nhi lại, thiếu niên kia đã sớm đi, đối với hắn cười nói: "Cửu Nhi ca ca, ngươi ngồi xuống, ta cùng ngươi nói vài câu."



Cửu Nhi chần chờ nói: "Ngươi còn có chuyện gì?"




Đỗ Quyên cười nói: "Cùng tới chung, sao chỉ định người đi người ở chứ? Nhiều người cũng tốt, như Hòe Hoa té ngã, nếu ít người thì ngay cả người báo tin cũng không có."



Hoàng Tước Nhi gật đầu nói: "Hòe Hoa thật xui xẻo, chân bị sưng lên."



Nhị Nha vẫn còn sợ hãi nói: "Sợ là phải dưỡng một tháng mới có thể lành."



Lâm Xuân vẫn lắng nghe, lúc này khẽ giọng đối với Đỗ Quyên nói: "Lần sau không cần một mình đơn độc chạy loạn, chung quanh đây có khi cũng có mãnh thú."



Đỗ Quyên biết hắn nói có lý, vội gật đầu.



Lại nhẹ nhàng sờ đầu Như Gió, cười nói: "Bằng không, ngươi cũng không thể gặp Như Gió."



Lâm Xuân cười, hơi cúi đầu, tới gần bên tai nàng nói: "Ta phát hiện một chỗ, có hơn mười cây trà. Trước đây không ai hái qua. Hai ngày nữa chúng ta đi."



Đỗ Quyên nghe xong thập phần kinh hỉ, đang định nói chuyện, chợt nghe thanh âm trẻ con quát to: "Đỗ Quyên tỷ tỷ! Tước Nhi tỷ tỷ!" Tiếp theo là 2 bóng dáng nhỏ từ phía trước nhào tới. Thì ra đã đến nhà.



Đến là một đôi trai gái của tiểu di.



Lớn là bé trai, năm nay năm tuổi, gọi là Nhậm Viễn Minh. Nhỏ hơn là con gái, năm nay ba tuổi, gọi Nhậm Viễn Thanh, đều bộ dạng phấn điêu ngọc trác.



Tiểu Viễn Minh hoàn toàn thừa kế tướng mạo của cha hắn, rất tuấn tú.



Đỗ Quyên nhìn thấy hắn tay liền ngứa, tâm cũng ngứa. May mắn sau khi Hoàng Ly lớn lên lại có 2 tiểu tử khả ái cho mình ngắm nghía.



Nàng đem ý này nói với Lâm Xuân. Lâm Xuân cười đến gập người.



2 đứa bé kêu tỷ tỷ trước, đến khi nhìn thấy Như Gió, lại không để ý tỷ tỷ nữa, vội bổ nhào tới bên cạnh Như Gió, ôm lấy cổ lão hổ, xoa nắn mặt súc sinh kia, làm cho người nhìn thấy đều kinh hoảng run sợ.



Tiếng cười đùa kinh động một loạt ba gia đình, từng viện đều có người đi ra.



Các phụ nữ vây quanh thiếu nữ, kiểm nghiệm thành quả lao động của các nàng, còn nói lá trà sáng, nấm mập, lải nhải lẩm bẩm không ngừng. Nhất là vợ Đại Đầu, vừa sợ hãi vừa tán thưởng, đối với việc mình không có khuê nữ hết sức tiếc nuối.