Điền Duyên

Chương 173 : Tiếng tiêu đêm xuân

Ngày đăng: 12:56 30/04/20


Vẻ mặt Phùng Thị và nương Nhị Nha, chính là vợ lão Quả Cân, đều tươi cười.



Tiếp đó lại khen Đỗ Quyên có thể làm, săn được hồng gà cảnh và thỏ béo.



Thu Sinh liếc mắt nhìn Đỗ Quyên, cố ý nói: "Ta nói các ngươi nha. Ta săn được dã vật cũng không thấy các ngươi nhìn một chút, mà cứ nhìn chằm chằm Đỗ Quyên. Chẳng lẽ nàng săn được gà vàng gà bạc, so với ta săn quý giá hơn?"



Mọi người đều cười không ngừng.



Cười xong, Đỗ Quyên đối với hắn nói: "Thu Sinh ca ca, ngươi săn sao có thể so với ta. Gà và thỏ chết trên tay ta, đó là phúc khí của bọn họ, cuối cùng siêu thoát khổ hải, đắc đạo thăng tiên. Động vật chết trên tay ngươi, đó là vận khí chúng nó không tốt, có thể xem như xui xẻo cực kì..."



Mọi người lại một trận ầm ầm cười to.



Thu Sinh nghe Đỗ Quyên ngụy biện, sớm giác ngộ cười to.



Nhìn miệng nàng cười tươi đẹp đẽ không câu thúc, bỗng nhiên cảm thấy nàng nói không sai, động vật chết dưới tay nàng thật sự rất có phúc khí. Tưởng tượng bàn tay trắng nõn kia uyển chuyển nhẹ vung lên, không hề giống như mình, biến thành huyết tinh hung tàn...



Trong lòng hắn nổi lên cảm giác nhẹ nhàng êm ái.



Lâm Đại Đầu cũng không buông tha đại nhi tử, cười nhạo một tiếng nói: "Đỗ Quyên bao lớn, ngươi bao to? Đỗ Quyên là con gái, bộ dạng ngươi như vậy năm lớn ba thô, không biết xấu hổ cùng nàng so?"



Nha đầu kia, lên núi biết săn bắt, xuống sông có thể mò cá, làm xiêm y, nấu cơm mọi thứ đều rành rẽ. Người không biết nghe xong lời ngươi, khẳng định cho rằng bộ dạng nàng cao lớn thô kệch, nên có thể săn thú bắt cá, ai nghĩ tới bộ dạng nàng như thế này.



Mỗi ngày mỗi tháng lòng hắn đều nóng như lửa đốt, hận không thể đại diện Lâm Xuân ra mặt thổ lộ với Đỗ Quyên, sớm ngày cưới nàng về nhà.



Nhưng "Hoàng Thượng không vội thái giám gấp" thì có ích lợi gì!



Lâm Xuân, tên tiểu tử đáng chết này,  đã 15 tuổi rồi sao vẫn không thông suốt chứ?



Lâm Đại Đầu hận rèn sắt không thành thép, lại không dám cưỡng bức nhi tử, cũng không dám cùng Hoàng gia cầu hôn. Nay Hoàng gia là khuê nữ đương gia, nếu Đỗ Quyên không đáp ứng cửa thân này, dù hắn nhắc lại chuyện năm đó cũng vô dụng.



Cho nên, hắn cố lấy lòng Đỗ Quyên, thần thái thập phần nịnh nọt.



Nương Nhị Nha vốn rất cao hứng, thấy ai cũng khen Đỗ Quyên, nhịn không được lại ghen tị, lại trách khuê nữ không để mình nở mặt, bởi thế nói: "Nhị Nha là đứa vô dụng. Nếu nàng có một nửa năng lực của Đỗ Quyên, ta cũng không cần lo lắng."



Nhị Nha nghe xong tươi cười cứng ở trên mặt, thần sắc ảm đạm.



Đỗ Quyên đem thần sắc bé gái nhìn ở trong mắt, nhịn không được nổi giận.
Sau bữa cơm, người một nhà như trước vội, cho gia súc ăn, rửa bát thu thập, sau đó sao trà, thanh lý nấm, nấu dương xỉ. Đang đợi tắm rửa, Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi bưng một chậu xiêm y đi tới mương nước bên cạnh nhà giặt, xong mới cảm thấy thanh nhàn chút.



"1 ngày là lúc vào buổi sáng"!



Thói quen của nông dân, ba mùa xuân, hạ, thu thường thích giặt xiêm y buổi tối, để khỏi phải làm vào sáng ngày hôm sau.



Ăn xong cơm tối, phụ nữ và con gái ngồi xổm bên mương giặt xiêm y, vừa nhàn thoại, cũng là một đạo phong cảnh. Nhất là vào giữa hè ngồi giặt đồ bên bờ lạch, phá lệ mát mẻ.



Lúc tỷ muội Đỗ Quyên đến, Nhị Nha đã giặt được một lúc rồi.



Cách vách cũng truyền đến tiếng chà giặt, là vợ Đại Đầu đang giặt xiêm y.



Lâm gia không cần ra bờ mương giặt xiêm y. Nhà bọn họ có giếng nước.



Nói tới cái giếng nước này, là bởi vì lúc Đỗ Quyên dạy Lâm Xuân thuỷ động học, khoa tay múa chân nói đến nguyên lý máy áp nước, nghe nói thứ này có thể hút nước từ dưới sâu lên, Lâm Xuân cảm thấy hứng thú, lập tức muốn thí nghiệm, cho nên đào một miệng giếng.



Nhưng nói dễ, muốn bằng thủ công làm ra máy áp nước là rất khó.



Đỗ Quyên chẳng những không đả kích hắn, còn cổ vũ hắn thí nghiệm, bất quá dặn dò hắn không thể gấp. Căn cứ nàng dự đoán, không có phao cao su, piston máy áp nước rất khó bảo trì tính năng phong bế, dĩ nhiên không dễ làm.



Lâm Xuân đi mấy chuyến ra ngoài núi, tìm thợ rèn đánh chế một bộ linh kiện và tay hãm mình cần, nhưng cũng không thành công, nên tạm thời bỏ qua.



Đêm xuân rất đẹp, gió nhẹ nhàng êm ái.



Chính là lúc trăng tròn, ánh trăng nhu hoà như nước. Góc phòng, ngọn cây, bên bờ suối sương mù tràn ngập, nhàn nhạt, bàng bạc như khói lam, nhuộm đẫm núi xa thôn gần thành một bức tranh thuỷ mặc thanh đạm.



Mùi hoa ngọt ngấy cùng hơi thở của cỏ xanh, của cây cối theo gió ùa tới, toàn bộ tiếng người và những động tĩnh khác trong đêm yên tĩnh bỗng chốc đều giảm nhỏ lại, không còn sự ồn ào náo động hay tranh cãi ầm ĩ của ban ngày nữa.



Đỗ Quyên, Hoàng Tước Nhi và Nhị Nha vừa giặt đồ, vừa thấp giọng nói chuyện.



Bỗng nhiên, tiếng tiếu phía sau chợt vút lên, theo không gian mà đến, uyển chuyển du dương.



Đỗ Quyên dừng một lát, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên nóc nhà phía tây Lâm gia, một bóng đen ngồi ngay ngắn, đối diện với dòng nước xanh thổi. Tiếng tiêu vui vẻ như đêm xuân phát ra hơi thở bồng bột, hoà tiếng nước róc rách, hoa thơm vây quanh!



Là Lâm Xuân!