Điền Duyên

Chương 192 : Nhiễu loạn rất nhiều hồ Nước mùa xuân (tình xuân)

Ngày đăng: 12:56 30/04/20


Lúc này Lâm Xuân có chút không giống bình thường, tự tin cười, ánh mắt lóe sáng, vẻ mặt có chút bất kham cùng trêu tức, làm cho người nhịn không được xa tư mơ màng: hắn hi vọng được "con gái" nhớ thương, chờ đợi trở thành "con gái" trong lòng, thậm chí, cùng "con gái" xinh đẹp phát sinh chút gì đó...



Không thể trách các nàng quá mộng ảo, bởi vì đang lứa tuổi thích mộng mơ!



Đỗ Quyên nhìn một đám con gái, trong lòng "lộp bộp" một chút ——



Hỏng rồi, tên tiểu tử này nhiễu loạn "rất nhiều" hồ nước mùa xuân, bắt nhốt vô số phương tâm, nói vậy đêm nay thôn Thanh Tuyền có thật nhiều con gái bị mất ngủ.



Nàng một mặt làm bộ như che miệng cười to, vừa dùng khuỷu tay khuých hắn, hơi hơi nghiêng đầu, nhanh chóng nói với hắn: "Thu liễm chút đi! Chọc con gái người ta tương tư, ngươi có nhẫn tâm không?"



Tâm tình Lâm Xuân rất tốt, nghe vậy nhướng mày nói: "Ta nói cái gì đâu? Ta cũng chưa nói cái gì nha!" Rồi buông thõng tay, vẻ mặt vô tội.



Đỗ Quyên lườm hắn một cái, cảm thấy tiểu tử này quá phá hư.



Cũng đúng, từ nhỏ tì khí hắn không tốt, từng vì một thìa trứng gà mà đánh nhau với Cửu Nhi.



Bất quá, nàng cũng chỉ nói thôi.



Lâm Xuân nói rất đúng, hắn chưa nói cái gì, chẳng lẽ bởi vì diện mạo, năng lực xuất sắc, mà không cho hắn nói đùa? Vậy cũng quá ép buộc làm khó người khác.



Bất quá, nhắc nhở hắn chú ý chút vẫn là cần thiết, bằng không là  phiền toái rồi.



Những đứa con gái kia, trừ bỏ Hoàng Tước Nhi coi Lâm Xuân là đệ đệ mới thấy hắn cố ý đùa vui, bởi vậy mím môi ha hả cười; còn có Quế Hương và Thanh Hà cũng phản ứng bình thường; những người khác như Nhị Nha, Tiểu Liên, tất cả đều cúi mặt xấu hổ, hai mắt long lanh.



Ngay cả Hòe Hoa luôn văn tĩnh cũng lộ ra nét si mê, không cần che giấu.



Huống hồ, đều là con gái mười mấy tuổi rất đơn thuần, đâu biết che giấu!



Tình cảnh này vừa nhìn là hiểu ngay, một đám thiếu nữ xuân tâm nhộn nhạo.



Vợ Đại Đầu nhìn thấy da đầu run lên, cảm thấy đứa con trai này tự rước lấy phiền phức.



Lâm Xuân không hề lo lắng đảo qua, vẫn chưa nhìn kỹ, cũng không lo lắng các nàng nghĩ nhiều. Hắn nói là nổi danh "khuê các", để tất cả con gái đều nhớ hắn làm hộp trang điểm, lại không phải nói một người con gái. Nếu có người nói càn nói bậy, suy đoán tâm tư hắn, vậy thì thật là tốt, đỡ phải các nàng nhìn chằm chằm Đỗ Quyên, người trong thôn cũng sẽ không trách Đỗ Quyên bá chiếm hắn.



Nhị Ny cũng bị Lâm Xuân làm mê mẩn, nhưng rất nhanh hồi thần.


Hòe Hoa cũng vội vàng gật đầu, kể ra rất nhiều ưu điểm của Đỗ Quyên.



Nhị ny ngượng ngùng cười, nói mình nhìn lầm rồi.



Kỳ thật nàng thầm nghĩ, Đỗ Quyên làm những chuyện kia, 2 tuổi đã dám đánh ca ca, tìm nãi nãi mượn thịt, rơi vào trong nước mà không chết, đi lạc ba ngày còn có thể trở về, kháng hôn không tiếp thu gia gia nãi nãi...



Mỗi một vụ đều oanh oanh liệt liệt, cùng "hòa khí" thật không dính líu chút nào.



Nhưng nàng ngượng ngùng nói, bởi vì sau khi trò chuyện với Đỗ Quyên, cảm thấy nàng thật sự rất hòa khí, không hề khinh thường các nàng.



Hoàng Ly thấy Nhị Ny nói chuyện thật thà nên an tâm lung lạc nàng, nói dù nàng có chút mập, nhưng làn da tốt, nhị tỷ nàng biết thiết kế xiêm y, nhất định có thể giúp nàng che dấu khuyết điểm. Còn có, nàng muốn đi săn cũng không phải không được, chỉ cần mỗi ngày cùng nhị tỷ luyện tập ném đá là xong, lại nói cho nàng biết luyện như thế nào. Đợi luyện ném chính xác, săn con thỏ sẽ dễ dàng hơn.



Nhị Ny thấy cái miệng nhỏ của nàng nói liên tục, đều là muốn tốt cho mình, lập tức xem nàng như tiểu muội, đối với Đỗ Quyên, Hoàng Tước Nhi khen ngợi không dứt, nói 3 tỷ muội Hoàng gia quả nhiên tốt không khác gì tin đồn.



Hoàng Ly liền thẹn thùng liền cười.



Thoat chốc, rất nhanh đã đến buổi trưa.



Đám người Nhị Ny ở đây chơi, chung quy không phải đứng đắn hỗ trợ, bởi vậy đến lúc ăn cơm không tiện ở lại, nên cùng Đỗ Quyên cáo từ.



Đỗ Quyên cũng không giữ, cười nói đợi hoàn công lại đến chơi.



Đám người Nhị Ny liền đi.



Đi ra viện, vừa lúc gặp các thiếu niên tới dùng cơm, mau tránh đường. Lại thấy Lâm Xuân đi ở phía sau, đang từ Lâm gia viện đi ra, vội lớn tiếng kêu: "Xuân Sinh huynh đệ, chúng ta đi."



Mọi người nghe xong buồn cười: đi thì đi đi, lại chào riêng Lâm Xuân, chẳng lẽ trông cậy vào hắn giữ ngươi ở lại ăn cơm sao?



Ai ngờ Lâm Xuân thật giữ lại: "Nhị Ny tỷ tỷ, sao không ở lại ăn cơm?"



Nhị Ny cười nói: "Nhiều người như vậy, chúng ta ở lại chỉ làm loạn thêm. Đợi ngày thượng lương lại đến ăn tiệc."



Lâm Xuân vội nói: "Tốt lắm. Nhớ rõ phải đến đó!"



Nhị Ny cười đáp ứng, cùng mọi người xoay người rời đi.